Buổi tiệc đến buổi chiều mới bắt đầu, vẫn còn mấy canh giờ nữa mới tới, Từ Tử Thanh vì chuyện Tố Phù Dung cũng mất hứng đi dạo ngắm cảnh xung quanh, liền nghĩ không bằng tìm kiếm một chỗ, cùng sư huynh luyện kiếm tu hành còn sung sướng hơn.
Vân Liệt và sư đệ tương giao nhiều năm, hai người tuy nói chưa đồng tâm một thể, nhưng vẫn rất ăn ý nhau. Cho nên y cũng không cự tuyệt, gật gật đầu, thần thức phóng ra nhìn xung quanh tìm kiếm một chỗ yên tĩnh. Không bao lâu thì hai sư huynh đã đến một nơi không người tới, chính là một khu rừng trúc ở giữa vườn hoa mênh mông, nằm giữa lưng chừng núi, gió thổi cây trúc lay động, nhìn thoáng qua cũng coi như rộng lớn.
Gió nổi lên lá trúc xào xạt qua lại, trông có vẻ rất thanh nhã. Từ Tử Thanh cảm thấy không tệ, liền nghĩ bây giờ nên luyện tập chiêu thức gì đây thì bỗng tiếng gió vang lên, tốc độ như sấm chớp, nhưng lại không có sát khí. Hắn vươn tay chộp lấy vật đang bay tới, cúi đầu lại nhìn thì thấy một bình ngọc. Từ Tử Thanh xoay người lại, mở bình ngọc ra, mùi thuốc nồng đậm tỏa ra xung quanh, thì ra là một lọ đan dược. Đổ đan dược ra tay mới thấy từng viên lớn như mắt rồng, màu trắng nhũ, hào quang lấp lánh. Xem tỉ lệ thì biết đây là Nhất nguyên đan thượng phẩm, là đan dược dùng để bổ sung chân nguyên.
Vân Liệt lúc này mới nói: “Đệ tiêu hao chân nguyên quá nhiều, bổ sung lại mới được.”
Từ Tử Thanh cũng không khách khí, lấy một viên nuốt vào, khoanh chân ngồi xuống vận chuyển tâm pháp. Thoáng chốc, một luồng sức mạnh mênh mông từ cổ họng chảy xuống lấp đầy đan liền, dược tính mạnh hơn nhanh hơn các loại đan dược khác nhiều lần. Hắn biết đan dược này là thượng phẩm diệu hòa nhanh chóng như vậy, nếu là cùng loại đan dược phẩm chất thấp hơn thì vừa nuốt vào, sức mạnh sẽ va chạm khắp nơi, khó lòng hấp thu khống chế.
Tác dụng thuốc đi thẳng vào đan điền, chỉ ba năm lần hít thở thì đan điền đã căng đầy, chân nguyên khôi phục lại không ít. Sau đó dược hiệu tiếp tục đi một vòng qua tứ chi bách hài, cuối cùng mới hóa thành một luồng khí nóng chảy vào kinh mạch đang khô cạn. Từ Tử Thanh vừa âm thầm cảm thán tác dụng của Nhất nguyên đan thật tốt, vừa mở mắt trả lại bình ngọc cho Vân Liệt, nói: “Đa tạ sư huynh, đệ đã khôi phục hoàn toàn.”
Vân Liệt không nhận lại, chỉ nói: “Thứ này với ta không tác dụng mấy, đệ giữ lại dùng đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play