Tiếng gió gào thét bên tai, Từ Tử Thanh cảm nhận được một lực hấp dẫn đảo lộn đang tác động lên người hắn. Cơ thể chao đảo, thoáng chốc như là đã rơi xuống một đoạn đường cực dài, rồi đột nhiên, hắn thấy được mặt đất. Cuống cuống quít quít, Từ Tử Thanh chống kiếm cương mộc xuống dưới mới không ngã lăn. Sau khi đứng vững, Từ Tử Thanh mở to mắt ra nhìn xung quanh, rồi ngẩn ra.
Khác với động kiếm ngày cũng như đêm sáng sủa không hề tối tăm, chỗ hắn đang đứng mặc dù đang là ban ngày cũng tối như đêm đen, mắt thường hoàn toàn không thể thấy được mọi vật trong bóng tối.
Chẳng lẽ đây là động ngầm dưới lòng đất sao? Nhớ đến lúc nãy rơi xuống, hắn cảm thấy không đơn giản như thế. Rồi lại nhớ đến có một Phan Hồng như hổ rình mồi phía trên, Từ Tử Thanh vội vàng dùng thần thức nhìn lướt bốn phía, lập tức liền kinh hãi.
Chỗ này thật quái dị, giống như là ở trên mặt đất, phía trên cũng không phải lỗ thủng sâu, mà càng như là một đỉnh động…. Chẳng lẽ hắn không phải rơi xuống mà là bị đưa đi một chỗ khác sao? Nghĩ hoài cũng không ra, Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa. Tình hình bây giờ là hắn không biết gã kia có đuổi theo hắn không, hắn không thể đứng mãi suy nghĩ được, càng nghĩ thì lòng càng thêm bất an thôi. Hắn quyết định chọn một con đường đi về phía trước, thần thức thả ra bao quát một phạm vi nhỏ, trên đường tựa hồ có không ít lối rẽ, hắn phải chọn một con đường đi trước khi gã kia đuổi tới, chạy thoát khỏi gã thì không còn nguy hiểm nữa.
Mà có lẽ vận khí của hắn rất tốt, một đường chạy đi cũng không ai đuổi theo. Dù vậy hắn cũng không dám thu lại thần thức, phía trước vẫn tối đen như mực, không biết có thứ gì sẽ ẩn nấp trong bóng đêm, hắn phải cẩn thận hơn nữa mới được. Rất nhanh thì đã tới một lối rẽ, Từ Tử Thanh lúc nãy mới phát hiện, nơi này bốn phía chằng chịt nối liền liên thông với nhau không hề có quy luật. Đường đi rất rộng, dù là lối rẽ cũng rộng như nhau, đi đến không hề có cản trở. Từ Tử Thanh vô cùng cẩn thận, hắn hoàn toàn không hề biết chỗ này, không biết càng đi sâu có càng an toàn hơn không? Hắn lẻ loi một mình, mạng nhỏ của mình cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Sự thật chứng minh, Từ Tử Thanh cẩn thận không hề sai. Hắn vừa rẽ vào một lối rẽ, đi chưa được vài bước đã gặp một luồng gió nóng đột nhiên vả vào mặt! Mùi tanh xông thẳng vào mũi, khiến người ghê tởm muốn ngất xỉu. Thứ phía trước không phải là người! Từ Tử Thanh cũng không kịp nhìn rõ là thứ gì thì đã nâng tay chém xuống, một cái đầu rơi xuống lăn lông lốc bên đường, thân thể cũng ầm ầm ngã xuống.
Từ Tử Thanh nhanh chóng dùng thần thức nhìn lướt xung quanh, cẩn thận nhìn tất cả các ngóc ngóc ngách ngách, xác định không có thứ gì khác nữa mới nhìn xuống xác chết dưới chân. Chỉ thấy xác chết dài chừng mét rưỡi, làn da màu xanh, bộ dạng cực kỳ ghê tởm xấu xí, tay chân đều có móng vuốt, thoạt nhìn vô cùng sắc bén. Lại nhìn sang đầu xác chết, trên đỉnh đầu có một cái sừng nhỏ, mặt mũi hung tợn, ai nhìn cũng chán ghét. Bộ dạng như vậy lại khiến Từ Tử Thanh có chút quen thuộc. Hắn cẩn thận ngẫm lại, thì nhớ được xác chết có chút giống như yêu ma quỷ quái mà hắn từng thấy trong các tiểu thuyết đọc kiếp trước. Chúng hình như cũng giống như vậy? Khó được có một thứ khiến hắn nghĩ về quá khứ, nhưng thứ này lại khiến hắn không hề có chút ấn tượng tốt nào cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT