Vân Liệt dừng lại, buông tay, rồi gật đầu nói tiếp: “Người tu chân, đi con đường chân thật giả, tu chính là một chút bản ngã chân thật của mình. Khi ta bảo đệ vào Ngũ Lăng tiên môn, đã từng nói qua một câu, đệ còn nhớ không?”
Từ Tử Thanh nhắm mắt lại, nhớ đến lời nói khi đó của Vân huynh, rồi nói: “Vân sư huynh từng nói, chờ Trúc cơ xong, vào đại thế giới, lại vào Ngũ Lăng tiên môn, những gì thấy được, nghe được, gặp được sẽ hoàn toàn khác với hiện tại. Đạo tâm không vững thì sẽ bị phù hoa che mắt, huynh muốn ta lúc nào cũng phải xem xét bản thân, không được để những lời nói xung quanh làm cho mệt mỏi.”
Hắn lúc nào cũng ghi nhớ, không bao giờ dám quên. Nhưng sau khi đến đại thế giới, thấy sư tôn từ ái hiền lành, sư muội hoạt bát đáng yêu, sư huynh nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm hắn, cách thức quy trình trong tông môn đầy đủ hợp lý khiến người người sùng kính. Vì vậy hắn đúng là chưa bị phù hoa che mắt, nhưng lại cho rằng đây chính là thánh địa tu hành trong lý tưởng. Nhưng những gì hắn thấy được hôm nay, Từ Tử Thanh rốt cuộc hiểu được. Tông môn có thể cung cấp tài nguyên và lợi ích cho đệ tử như họ, nhưng bất kỳ đệ tử có tu vi cao cường nào, tông môn vì bồi dưỡng hết mình đã cung cấp rất nhiều đặc nguyền cho họ. Ngũ Lăng tiên môn là một tông môn cỡ lớn, nhưng dưới bóng sáng kia, không phải tất cả đều là thuần khiết cả. Thế lực đại thế giới vô cùng phức tạp, giữa tông môn với tông môn cũng có cạnh tranh nhau. Tu sĩ muốn thành tiên, ngoại trừ tự mình tu hành ra, còn muốn tranh quyền truyền đạo tranh địa vị tranh tài nguyên. Người cầm quyền của tông môn có lẽ không phải là người ham muốn quyền lực, nhưng muốn sống bình yên, phải bồi dưỡng ra nhiều đệ tử vĩ đại. Rất nhiều lúc chúng ta không thể không thuận theo đại cục, thỏa hiệp mà làm việc.
Từ Tử Thanh lúc này mới nhận ra, từ lúc hắn vào tông môn, tự cho rằng mình đã rất bình tĩnh sáng suốt, kỳ thực hắn vẫn luôn nóng vội, bị cảnh giả che mờ mặt, tự mình lừa mình. Bây giờ hắn đã lĩnh ngộ được, cái gọi là “Giả”. Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên cảm giác một chút bụi bậm trong lòng nhẹ nhàng bị thổi bay, cả trái tim đều trở nên thoải mái sạch sẽ, ý nghĩ cũng thông suốt hơn.
Vân Liệt thấy hắn như vậy, ánh mắt dịu lại nói: “Rất tốt.”
Từ Tử Thanh ngẩng đầu cười: “Vân sư huynh, cảm ơn.”
Hắn lúc này nhìn cảnh tượng tu sĩ phải ôm trái ấp, ánh mắt rất thanh minh. Đường tu tiên dài dằng dẳng, xem người lựa chọn cách tu hành như thế nào. Cho dù trước mắt là cảnh tượng dơ bẩn như thế nào thì cũng không vào được mắt hắn, không khắc được vào tâm hắn. Kỳ thực là vì Từ Tử Thanh nhìn quá ít, không thể chịu được những tu sĩ bán đứng thân thể. Có thể phẩm chất của họ không tốt, nhưng vì muốn leo lên càng cao, muốn sống lâu dài, muốn có địa vị, thì phải lấy ra thứ gì đó để đổi mới có được những thứ họ mong muốn. Còn đệ tử nội môn tuy rằng tự cao tự đại, say mê sắc đẹp, nhưng cũng có thể vì công pháp họ đang tu tập cần như thế nên họ mới đến ngoại môn lựa chọn lô đỉnh. Lô đỉnh trong tông môn tuy khác với đạo song tu, nhưng cũng khác với cách thải bổ của ma đạo, xét đến cùng, những đệ tử nội môn và ngoại môn là hỗ trợ cùng được lợi thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT