Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Lời nói của Bác sĩ ngoài dự liệu của Chu Kính, khiến tất cả mọi người xung quanh khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta liền bất giác trở nên luống cuống.

Người phụ nữ váy đỏ lẩm bẩm, giọng nói dường như chỉ để mình nghe:

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ những gì tôi nghe thấy trước đây không phải là ảo giác?”

Giọng nói run rẩy của cô ta khiến cậu thiếu niên mang ba lô đứng cạnh giật mình quay sang:

“Chị nghe thấy lời nhắc về ‘Thần thử luyện’ sao?”

Ánh mắt của cậu thiếu niên đầy vẻ sợ hãi. Một chuyện vượt quá mọi hiểu biết khoa học khiến cả đám người càng thêm hoảng loạn.

Bác sĩ nhíu mày, ánh mắt lướt qua kim đồng hồ đang quay loạn:

“Có vẻ như tất cả mọi người đều đã nghe về ‘Thần thử luyện’.”

Ngữ điệu của anh ta chắc nịch. Ngoài người phụ nữ váy đỏ và cậu thiếu niên mang ba lô, những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, không ai dám phản bác. Hiển nhiên, lời Bác sĩ nói chính là sự thật—tất cả bọn họ trước khi tiến vào nơi này đều nghe một lời nhắc bí ẩn.

Tống Thanh Tiểu ngồi bó gối, một linh cảm chẳng lành len lỏi trong lòng cô.

Những sự kiện đêm nay khiến tinh thần cô căng như dây đàn. Nếu tất cả đã được định đoạt bởi vận mệnh, cô linh cảm rằng những gì sắp xảy ra sẽ đảo lộn hoàn toàn cuộc đời mình.

“Đêm nay, ai là người đầu tiên tiến vào không gian ‘Thần thử luyện’?”

Câu hỏi của Bác sĩ khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào nhau. Từ khi Bác sĩ chỉ ra bằng chứng về việc điện thoại mất tín hiệu và đồng hồ ngừng hoạt động, anh ta đã nhanh chóng chiếm được lòng tin của mọi người, đoạt lấy quyền kiểm soát từ tay Chu Kính.

Thiếu nữ nhút nhát ngồi cạnh Tống Thanh Tiểu rụt rè giơ tay, giọng nói run run:

“Hình như… là em.”

Cô gái trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài thẳng mượt, khuôn mặt vẫn vương nét trẻ con, ánh mắt ngập nước như sắp khóc:

“Khi em vào đây… chưa có ai cả.”

Người phụ nữ mặc trang phục công sở được thiếu nữ chỉ tay vào khẽ gật đầu:

“Đúng vậy, sau khi tôi vào là Chu Kính.”

“Sau đó là tôi,” Bác sĩ tiếp lời. Thứ tự tiếp theo là cậu thiếu niên mang ba lô, người đàn ông trung niên ục ịch, tên to con, người phụ nữ váy đỏ, và cuối cùng là Tống Thanh Tiểu.

“Lúc em vào đây, có điều gì bất thường không?”

Bác sĩ tiếp tục hỏi, ánh mắt mọi người lập tức dồn lên cô thiếu nữ. Áp lực ấy khiến cô bé sợ đến đỏ bừng cả chóp mũi, lắp bắp:

“Không… không có. Cũng giống như bây giờ, chỉ là không thấy ai.”

Qua lời kể, có thể thấy cô gái nhỏ này rất nhút nhát, và vì còn trẻ nên tính cách khá yếu đuối. Dù Bác sĩ kiên nhẫn hỏi thêm vài câu, thông tin thu được vẫn chẳng có gì đáng giá.

Những gì Tống Thanh Tiểu biết được hiện tại là tất cả đều bị một thế lực bí ẩn đưa vào không gian này. Làm thế nào để thoát ra? Hoàn toàn không có manh mối.

Nhưng nếu nơi này được gọi là “Thần thử luyện,” thì như tên gọi, cô đoán rằng tiếp theo sẽ là một cuộc khảo nghiệm.

Cảm giác bất an khiến mí mắt cô giật liên hồi. Là người vào cuối cùng, cô hiểu rõ mình đang ở thế bất lợi, và chắc chắn rằng những người khác chưa nói hết sự thật.

Điều tồi tệ nhất là cô chẳng mang theo thứ gì. Không đồ ăn, không nước uống, không ai biết nơi đây kéo dài bao lâu. Đây là vấn đề sống còn.

Cô gái nhỏ bật khóc:

“Em muốn về nhà!”

Không gian vốn đã căng thẳng nay càng thêm nặng nề. Bác sĩ nghiêm giọng:

“Tình hình hiện tại không rõ ràng, nhưng ngồi đây chẳng giải quyết được gì.”

Anh ta đút tay vào túi, gợi ý mọi người thăm dò bốn hướng, hy vọng tìm được đường ra.

Chu Kính, dường như không hài lòng vì mất đi quyền kiểm soát, phản đối:

“Thăm dò? Ai biết nơi này có nguy hiểm không? Nếu chúng ta đều nghe lời nhắc nhở mà đến, chi bằng chờ thêm xem có thông báo gì khác không?”

Câu nói của hắn nhận được một số người tán thành, tạo nên sự chia rẽ. Một bên, những người mạnh mẽ đứng về phía Bác sĩ; bên còn lại, người phụ nữ váy đỏ và vài kẻ khác ủng hộ Chu Kính, chọn cách chờ đợi.

Bác sĩ, với vẻ điềm tĩnh vốn có, nhẹ nhàng nhấn mạnh:

“Nơi đây không có tín hiệu, không đồ ăn, không nước. Mọi người có thể ngồi đợi, nhưng cái giá phải trả chắc hẳn ai cũng hiểu rõ.”

Câu nói của anh ta khiến mọi người lặng thinh. Dù sợ hãi, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo kế hoạch của Bác sĩ.

Cuối cùng, bốn đội được chia ra thăm dò bốn hướng. Khi Tống Thanh Tiểu cùng đội mình bước vào màn sương mù dày đặc, một âm thanh vang lên trong đầu cô:

“Chào mừng đến với ‘Thần thử luyện’!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play