Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Cùng lúc đó, trong đầu Tống Thanh Tiểu xuất hiện đồng thời vài tấm thẻ bài xếp song song nhau.
Âm thanh vang lên bất thình lình cùng với hình ảnh xuất hiện làm cho Tống Thanh Tiểu dựng đứng lông tơ, cả người đều buộc chặt. Bên tai nghe được tiếng la thất thanh của thiếu nữ, chứng minh không chỉ mình cô thu được nhắc nhở.
“Im mồm” Nam trung niên béo lùn hung tợn quát.
Ở nơi như thế này, chung quanh an tĩnh một cách quỷ dị, không biết cất giấu bao nhiêu nguy hiểm. Tiếng thét chói tai của thiếu nữ hiển nhiên càng làm cho hoàn cảnh trở nên thê lương đáng sợ, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Nam trung niên bị ép cùng tổ với Tống Thanh Tiểu và thiếu nữ, coi như biến tướng của việc mọi người đều bài xích hắn. Điều này đã khiến hắn rất bất mãn, bây giờ tình huống lại đột nhiên phát dị biến làm cho cảm xúc của hắn càng thêm táo bạo.
“Tôi sợ, tôi muốn về nhà…”
Thiếu nữ vừa khóc vừa gào thét, âm thanh cực kì ghê người. Nam trung niên hiển nhiên cũng bị dọa không nhẹ, nghe được lời này thì hùng hùng hổ hổ:
“Ai mẹ nó không muốn về nhà? Tình huống nơi này như thế nào chưa biết rõ, cũng không biết có nguy hiểm hay không, mày gào thét ầm ĩ như vậy, ngại chết chưa đủ mau có phải không?”
Ở loại địa phương này nói đến từ “chết”, không chỉ là thiếu nữ mà ngay cả chính nam trung niên đều đánh rùng mình.
Tống Thanh Tiểu không còn để tâm đến cuộc đối thoại giữa hai người, tâm trí cô đã hoàn toàn bị những tấm thẻ bài kỳ lạ trong đầu thu hút.
Các tấm thẻ bài nằm song song trên một nền đen u ám, đường nét trang trí bằng màu đỏ như máu. Ba tấm xếp thành một hàng ngang, tổng cộng có ba hàng, tạo thành một bố cục hoàn chỉnh mà chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực như đè nặng lên ngực.
Cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, Tống Thanh Tiểu tập trung "quan sát" kỹ lưỡng hoa văn phức tạp trên các thẻ bài. Tuy nhiên, dù đã suy xét hồi lâu, cô vẫn không tài nào giải mã được ý nghĩa của chúng. Điều duy nhất cô nhận ra là số lượng thẻ bài—chín tấm—trùng khớp một cách đáng ngờ với số người hiện diện trong không gian này. Phải chăng giữa chúng có mối liên hệ nào đó?
Cảm giác bất an càng lúc càng mạnh mẽ, trong khi bên tai cô vẫn vang vọng tiếng mắng chửi giận dữ của người đàn ông trung niên. Cái cảm giác bức bối từ lòng bàn tay cô càng làm tâm trí thêm rối loạn—mồ hôi lạnh hòa lẫn với vệt máu khô từ trước, dính dáp, khó chịu.
Ký ức mơ hồ về khoảnh khắc bị giết bất ngờ ùa về, khiến ngực cô nghẹn lại. Môi cô khô khốc, đôi tay run rẩy như tự động đưa lên sờ vào miệng vết thương. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cô:
"Đã lựa chọn đồ vật."
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Tống Thanh Tiểu giật mình. Khi nhận thức trở lại, cô đã thấy trong tay mình nắm chặt một vật gì đó. Cảm giác sắc lạnh và đau nhói từ lòng bàn tay khiến cô cúi xuống nhìn kỹ: đó là một thanh chủy thủ nhỏ gọn, dài chỉ khoảng một bàn tay, với lưỡi dao mỏng dính như cánh ve.
Dưới ánh sáng yếu ớt của làn sương mờ, cô khẽ xoay cổ tay, để ánh sáng phản chiếu trên mặt dao, lóe lên tia bạc sắc lạnh.
Người đàn ông trung niên vẫn mải mê mắng nhiếc thiếu nữ, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi ở Tống Thanh Tiểu. Dù không rõ thanh chủy thủ này xuất hiện bằng cách nào, cô hiểu rằng việc sở hữu một món vũ khí trong hoàn cảnh này là điều không thể tốt hơn.
Dẫu vậy, cô không dám chắc chủy thủ có thể giúp ích được bao nhiêu trong thế giới quái dị này. Không muốn gây chú ý, cô lặng lẽ nhét nó vào trong tay áo, cẩn thận che giấu.
Ngay khi cô vừa hoàn tất, màn sương mù dày đặc quanh họ bất ngờ tan dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, để lộ không gian rõ ràng hơn. Hình bóng người đàn ông trung niên và thiếu nữ dần hiện ra rõ nét.
"Tao thật sự xui xẻo tám đời mới phải phân tổ với hai đứa vô dụng chúng mày!"
Người đàn ông trung niên tiếp tục gào lên, như thể việc mắng chửi giúp hắn giảm bớt nỗi sợ hãi đang âm ỉ trong lòng. Thiếu nữ co rúm người lại, không dám phản bác. Mắng mệt, hắn thở hồng hộc, lẩm bẩm:
"Chỗ này tà môn thật sự!"
Hắn định nói tiếp thì đột nhiên thiếu nữ hét lên một tiếng thất thanh:
"A!"
"Mày muốn chết hay sao?!"
Người đàn ông trung niên giận dữ gầm lên, giơ nắm đấm đe dọa. Nhưng khi cú đấm còn chưa kịp giáng xuống, một chuyện kỳ lạ xảy ra—trong bàn tay hắn, từ hư không, xuất hiện một… con chuột máy tính.
"Mẹ nó, đây là cái gì?!"
Sợi dây chuột đen vẫn còn đung đưa khi hắn hoảng loạn ném mạnh món đồ đi, hai tay ôm đầu, khuôn mặt vặn vẹo.
"Tôi…"
Thiếu nữ lắp bắp, tay run run giơ lên, để lộ một chiếc điện thoại với ốp hình thỏ màu hồng nhạt:
"Đây là… điện thoại của em. Nhưng rõ ràng em đã để nó trong túi áo, không hiểu sao giờ lại xuất hiện ở đây."
Thiếu nữ gần như khóc òa, ánh mắt cầu cứu nhìn Tống Thanh Tiểu.
Tống Thanh Tiểu cố giữ bình tĩnh, lên tiếng hỏi:
"Trước khi bước vào màn sương, em có cầm nó trên tay không?"
Thiếu nữ lắc đầu quầy quậy, đôi vai run rẩy:
"Không phải… Em nhớ chắc chắn đã để lại trong túi."
Lời nói của thiếu nữ khiến Tống Thanh Tiểu liên tưởng ngay đến thanh chủy thủ mình đang giấu trong tay áo. Trong khi đó, người đàn ông trung niên cũng lắp bắp:
"Đúng rồi! Trước khi bước vào đây, tao đang cầm con chuột!"
Những lời này như một mảnh ghép cuối cùng ghim sâu vào suy đoán của cô: những vật thể được chọn dường như chính là thứ họ đang cầm trên tay hoặc tiếp xúc gần nhất với cơ thể vào thời khắc bước vào không gian này.
Cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp sống lưng, Tống Thanh Tiểu bất giác đưa tay che chặt lấy cổ tay trái, nơi giấu thanh chủy thủ. Nếu giả thuyết của cô là đúng, thì vũ khí này hẳn có liên quan đến cách mà cô đã bị giết trước đó.
Người đàn ông trung niên, sau khi lấy lại bình tĩnh, nheo mắt nhìn cô chằm chằm:
"Mày thì sao? Cầm cái gì?"
Tống Thanh Tiểu cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết:
"Không có gì."
Cô giữ bí mật về thanh chủy thủ, như thể nó là niềm hy vọng mong manh cuối cùng giữa không gian đầy rẫy hiểm nguy này.