Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Nam thanh niên đeo kính vừa nghe những lời chế nhạo, khóe miệng khẽ trùng xuống, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ:
"Được, để tôi bắt đầu trước," anh ta nói, giọng điệu tự nhiên nhưng đầy tự tin.
Tống Thanh Tiểu vẫn trong trạng thái căng thẳng. Hoàn cảnh xa lạ và trải nghiệm sinh tử trước đó khiến cô không thể thả lỏng. Lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, cộng thêm bản năng sinh tồn mạnh mẽ, cô nhạy cảm với từng ánh mắt, biểu cảm của mọi người xung quanh.
Cô nhận thấy người thanh niên đeo kính vừa nói có thái độ chán ghét xen lẫn khinh thường đối với gã đàn ông to béo kia, nhưng đồng thời trong mắt anh ta cũng lóe lên chút dè dặt.
"Chào mọi người, tôi tên là Chu Kính, hiện đang làm việc tại tòa thị chính tỉnh Đông Tế với vài năm kinh nghiệm công tác." Anh ta tự giới thiệu, gương mặt tự tin và phong thái tao nhã hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một công chức nhà nước.
Lời nói vừa dứt, bầu không khí dường như dịu lại. Thân phận của Chu Kính mang đến sự an tâm nhất định cho những người có mặt, ít nhất so với hoàn cảnh kỳ lạ này, sự hiện diện của một công chức khiến họ cảm thấy có phần đáng tin cậy hơn.
Ngay cả gã đàn ông to béo dữ tợn cũng thu liễm lại, không còn biểu hiện hung hăng như trước.
Thấy phản ứng tích cực từ mọi người, Chu Kính có chút hài lòng. Anh tiếp tục đề xuất: "Tôi nghĩ chúng ta nên ngồi thành vòng tròn, giới thiệu từng người để hiểu rõ hoàn cảnh của nhau và tìm cách giải quyết."
Lần này, không ai phản đối. Mọi người rời rạc ngồi lại gần nhau, tạo thành một vòng tròn lỏng lẻo.
Tống Thanh Tiểu dù thân thể còn run rẩy, cố gắng di chuyển lại gần hơn một chút để tránh bị lạc lõng. Cô im lặng quan sát khi Chu Kính một lần nữa cất giọng:
"Trước tiên, hãy giới thiệu bản thân và tình huống trước khi mọi người xuất hiện ở đây. Việc chia sẻ thông tin có thể giúp chúng ta tìm ra manh mối."
Anh khẽ hắng giọng, rồi nói tiếp, ánh mắt quét qua căn phòng: "Rõ ràng nơi này rất kỳ quái. Không có cửa sổ, không có cửa chính, ngoài chín người chúng ta thì hoàn toàn yên tĩnh, không một âm thanh khác."
Chu Kính vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo blouse trắng — dường như là một bác sĩ — lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại. Anh kiểm tra và cất tiếng: "Nơi này không có tín hiệu, tôi đã thử rồi."
Lời nói này khiến không ít người hoảng loạn. Mọi người lục tìm điện thoại của mình trong túi, kiểm tra một cách vội vã. Một vài người, như người phụ nữ mặc váy đỏ, rõ ràng không mang theo túi xách, chỉ biết trông chờ vào người khác.
Cậu thanh niên đeo ba lô rút điện thoại ra, bấm một lúc rồi thất vọng lắc đầu: "Điện thoại em cũng không có tín hiệu."
Sau khi tất cả đều xác nhận rằng không có tín hiệu, Chu Kính lên tiếng: "Theo tôi, có khả năng chúng ta đã bị bắt cóc, và kẻ bắt cóc đã sử dụng công nghệ gì đó để cắt đứt mọi tín hiệu liên lạc."
Lời phỏng đoán này làm nhiều người càng thêm hoảng loạn, nhưng Tống Thanh Tiểu cảm thấy điều đó không đúng.
Không chỉ vì âm thanh kỳ lạ từng vang lên trong đầu cô, mà cách cô xuất hiện ở đây vượt xa những điều khoa học có thể lý giải. Kẻ bắt cóc không thể nào "vô hình" mang cô từ con hẻm nhỏ tới nơi này chỉ trong chớp mắt.
Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, bác sĩ đã lên tiếng phản bác: "Không thể nào." Anh ta ngẩng mặt, ánh mắt nghiêm nghị: "Tôi vốn đang trong ca làm việc. Nếu là bị bắt cóc, không ai có khả năng đưa tôi đến đây một cách đột ngột như vậy."
Chu Kính nghe lời phản bác, ánh mắt tối lại. Anh ngồi thẳng lưng, giọng nói cứng rắn: "Không gì là không thể. Với trình độ khoa học hiện nay, kẻ bắt cóc hoàn toàn có thể sử dụng thuốc gây ảo giác hoặc gây nhiễu loạn thần trí, khiến chúng ta không nhận ra mình đã bị đưa tới đây."
Giọng nói mạnh mẽ, phong thái tự tin của Chu Kính khiến nhiều người bắt đầu dao động, ánh mắt lộ vẻ đồng tình.
Tống Thanh Tiểu muốn tin vào lời của Chu Kính, nhưng lý trí mách bảo cô rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cô nhớ rõ mình đã bị tấn công, cận kề cái chết, và lựa chọn tiến vào nơi này chỉ để nhận ra cơ thể đã hồi phục một cách kỳ lạ. Tất cả dấu vết — từ máu dính trên người cô cho đến bùn trong kẽ tay — đều là bằng chứng cho sự thật khủng khiếp đã xảy ra.
Cô cũng để ý rằng Chu Kính đến từ tỉnh Đông Tế, trong khi cô ở tận phía tây Đế Đô. Điều này chứng tỏ những người có mặt không chỉ đến từ các địa phương khác nhau mà có khả năng thời gian và hoàn cảnh của họ cũng khác biệt.
Ý nghĩ đó càng được củng cố khi bác sĩ đột ngột rút chiếc đồng hồ đeo tay ra, giơ lên trước mặt mọi người: "Đồng hồ của tôi không hoạt động. Kim đồng hồ đang quay loạn, có thể chúng ta đang ở trong một không gian bị nhiễu từ trường."
Lời nói của anh ta khiến mọi người chấn động, nhưng với Tống Thanh Tiểu, điều này giống như một mảnh ghép vừa khớp vào bức tranh rối ren trong đầu cô.