Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
“Mười, chín, tám …”
Mất máu quá nhiều khiến ý thức của Tống Thanh Tiểu bắt đầu mơ hồ. Cô nghĩ đến mẹ mình, nghĩ đến rất nhiều chuyện xa xưa trước kia vốn đã quên vào dĩ vãng. Tiếng đếm ngược quỷ dị vẫn tiếp tục vang lên: “Sáu, năm…”
“Bốn…”
“Ba…”
Cô giật giật ngón tay, tư duy dần dần tan rã, thân thể mất đi tri giác, tiếng mưa rơi bên tai đều biến mất, duy chỉ còn trái tim vẫn thình thịch nhảy lên một cách hỗn loạn hòa lẫn với âm thanh đếm ngược: “Hai…”
Cô còn chưa muốn chết. Cô vừa mới tốt nghiệp, thật vất vả mới tìm được công việc nuôi sống bản thân, vừa mới đi làm một ngày.
Ngày đầu tiên gặp phải rắc rối, may mắn vượt qua, cô không muốn lặng yên không tiếng động mà chết trong con hẻm này.
Ngày mai, lúc trời đã tạnh mưa, có lẽ sẽ có người đi ngang qua, có lẽ họ cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Tiến vào thần thử luyện? Cô dùng hết tất cả chút sức lực còn sót lại giật giật môi, nước mưa vọt vào miệng, hỗn hợp máu và nước mưa chảy ròng ròng xuống cằm, ý chí muốn sống vượt lên nỗi sợ hãi tử vong,
“Có….”.
Trong đầu cô vừa mới hiện lên ý niệm này, giây tiếp theo ngón tay cô nhẹ nhàng động, cảm giác không phải đường gạch lạnh như băng ẩm ướt mà là sàn nhà gạch men bóng loáng. Cô đã không ở con hẻm nhỏ âm u nơi bị tử thần lấy mạng nữa. Xung quanh cô dường như còn có người khác, cô nghe được tiếng hít thở trầm đục bên tai.
“Chúc mừng tiến vào không gian của Thần thử luyện!”
Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi, lập tức ngồi dậy, mở to mắt.
Bên cạnh cô ngồi hoặc đứng vài người, đều mang vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nhìn cô. Nơi này không có mưa rền gió dữ, không có hẻm nhỏ âm u, giai điệu lúc sắp chết cô nghe được cũng không hề tồn tại. Cô bất chấp đánh giá tình huống xung quanh, theo bản năng duỗi tay đi sờ cổ mình.
Trước lúc mất đi ý thức, yết hầu của cô bị xuyên thủng. Cô còn nhớ rõ như in cảm giác chủy thủ đâm vào thân thể mình.
Sắc mặt Tống Thanh Tiểu trắng bệch. Lúc tay cô sờ vào yết hầu, nơi đó trơn bóng bằng phẳng, không hề có miệng vết thương, hô hấp cũng cực kì thông thuận.
Cảnh tượng bị giết ban nãy giống như chỉ là một cơn ác mộng bị bóng đè. Nhưng cô nhìn vào cánh tay mình, nơi đó vẫn còn vết máu chưa khô hẳn, chứng tỏ việc lúc nãy đã thực sự phát sinh chứ không phải cô gặp ảo giác.
“Đây là nơi nào? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô lẩm bẩm tự hỏi, thân thể run rẩy không ngừng. Người xung quanh nhìn cô cũng mang theo vẻ sợ hãi.
Hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra đều vượt qua nhận thức vốn có của Tống Thanh Tiểu, nhưng cô phỏng đoán chuyện này có liên quan đến âm thanh vừa vang lên trong đầu.
Tống Thanh Tiểu cố gắng trấn định, chống tay đứng dậy. Có lẽ lúc trước đã trải qua một hồi nguy cơ khiến cho Tống Thanh Tiểu theo bản năng cảnh giác hoàn cảnh lạ lẫm này.
Nơi này có chút cổ quái. Bốn phía đều bị sương mù màu xám vây quanh, chỉ chừa ra một khoảng đất trống chừng 30m2, trừ đó ra lại không còn bất kì vật gì.
Bên cạnh ước chừng có khoảng bảy, tám người, đều cách cô rất xa, cảnh giác nhìn cô.
“Đây là chỗ nào?”
Nhìn ra tới được tất cả mọi người đều là người xa lạ, lẫn nhau đều cách một đoạn khoảng cách. Bọn họ có nam có nữ, tuổi tác không đồng nhất.
Một người phụ nữ mặc váy liền màu đỏ, chân đi giày cao gót, hai tay ôm ngực vuốt vuốt tóc, nhịn không được mở miệng:
“Các người là ai? Làm sao lại đi vào nơi này?”
Mọi người nhìn thoáng qua nhau, đối với người xa lạ cũng không muốn tùy tiện trả lời.
Người phụ nữ kia nhìn lướt qua tất cả người ở đây, cuối cùng rơi xuống người cuối cùng tiến vào không gian này, chính là Tống Thanh Tiểu.
Hình tượng lúc này của Tống Thanh Tiểu cực kỳ dọa người, quần áo ướt đẫm. Ngực, tay áo nhuốm máu, tóc lộn xộn, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ, môi không có chút huyết sắc, thoạt nhìn vừa nghèo túng vừa ghê tởm, giống như vừa làm qua chuyện gì không thể tưởng tượng được.
Nhìn ra được Tống Thanh Tiểu không phải người có xuất thân, cô ta nhìn cô, cũng giống mọi người xung quanh, có chút khẩn trương nhưng vẫn không nhịn được chán ghét cùng khinh thường:
“Này người mới tới, cô là ai? Tên gì, tại sao lại đi vào nơi này?”
Cô ta nhìn chằm chằm Tống Thanh Tiểu, liên tiếp hỏi vài vấn đề. Cô ta vừa mở miệng, mọi người đều nhìn chằm chằm Tống Thanh Tiểu, chờ đợi câu trả lời của cô.
Kỳ thật Tống Thanh Tiểu còn chưa rõ ràng tình cảnh trước mắt, nghe thấy người phụ nữ này hỏi, cô cũng không có trả lời. Chuyện phát sinh đêm nay khiến cô cảnh giác cao độ, hoàn cảnh lạ lẫm cùng với những con người chưa từng gặp mặt càng làm cho thần kinh của cô căng chặt.
Cô cũng học theo những người khác, tìm một chỗ trống cách mọi người xa nhất, cuộn tròn thân thể.
Có người không kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Không nghe được sao?”
Nói chuyện là một người to béo cường tráng, mặc áo phông bó sát người lộ ra hai cánh tay chi chít hình xăm, vẻ mặt dữ dằn hung tợn, lúc nói chuyện cũng dứ dứ nắm tay. Mọi người đều cảnh giác hắn, không hẹn mà đều cách hắn khá xa.
Tống Thanh Tiểu vẫn thở hổn hển, từng hơi nặng nề như muốn lấp đầy lồng ngực trống rỗng. Vết thương do chủy thủ gây ra trước kia để lại di chứng nghiêm trọng. Dù vết cắt trên cổ đã biến mất một cách khó hiểu, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó. Mỗi lần hít thở, cô đều phải rướn cổ, phát ra những âm thanh khàn đục.
"Tôi là Tống Thanh Tiểu. Tôi không hiểu vì sao mình lại ở đây, tôi cũng đang cảm giác kỳ quái.”
Cô không nhắc đến âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu, cũng chẳng đề cập đến ba chữ “Thần thử luyện.” Những lời vừa rồi dường như không khơi lên bất kỳ sự nghi ngờ nào từ những người xung quanh.
Người phụ nữ lên tiếng đầu tiên nhìn chằm chằm vào những vệt máu loang lổ trên người cô, ánh mắt đầy tò mò, rõ ràng muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi Tống Thanh Tiểu xuất hiện tại đây.
Phản ứng của mọi người cho thấy họ cũng đột ngột bị kéo vào không gian này, có lẽ bởi một lý do chung và nhận được lời chỉ dẫn tiến vào “Thần thử luyện.”
Nhìn cách ăn mặc và phong thái của từng người, Tống Thanh Tiểu nhận ra họ có xuất thân và hoàn cảnh khác nhau. Người phụ nữ vừa lên tiếng mặc lễ phục sang trọng, còn ở góc xa kia là một người đàn ông thấp bé, mập mạp trong bộ đồ công sở. Dường như trước khi đến đây, mỗi người đều đang ở một thời điểm và không gian hoàn toàn khác biệt.
Tống Thanh Tiểu vẫn chưa hiểu vì sao mình bị đưa đến nơi này, cũng không rõ mục đích của thử thách này là gì. Vốn dĩ cô là người trầm tính, ít thích nổi bật, nên sau khi trả lời vài câu đơn giản, cô im lặng lắng nghe những mẩu đối thoại rời rạc xung quanh, đồng thời âm thầm quan sát từng người.
Cô đếm được tổng cộng 9 người, bao gồm cả mình. Ngoài người phụ nữ mặc lễ phục, còn có một gã đàn ông to béo, dáng vẻ dữ tợn. Kế đó là một người đàn ông trung niên mập mạp, khoảng ngoài 40 tuổi, đứng gần một thanh niên đeo kính, dáng vẻ tri thức và điềm đạm. Ở góc khác, một đôi nam nữ trẻ tuổi trông còn ngây ngô, non nớt. Xa hơn chút, một người phụ nữ mặc đồ công sở, dáng người hơi đẫy đà, ngồi im lặng. Cách đó không xa, một bác sĩ trẻ tuổi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trầm ngâm, như đang cân nhắc điều gì.
“Xem dáng vẻ mọi người thì có vẻ đều bị đưa vào đây một cách bất ngờ.”
Thanh niên đeo kính cất giọng, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi.
“Dù chưa rõ lý do, nhưng nếu đã ở đây thì chúng ta cần suy nghĩ nghiêm túc: nơi này là đâu và mục đích của chúng ta là gì.”
Anh ta đứng thẳng dậy, mắt nhìn quanh: “Tôi đề nghị chúng ta ngồi thành một vòng, giới thiệu về bản thân để hiểu nhau hơn và tìm cách đối phó với tình hình.”
Anh ta vừa dứt lời, gã đàn ông to béo cất tiếng cười nhạo: “Mày là cái thá gì mà đòi người khác phải nghe theo?”