"Âm 20, cm?" Ứng Lê sửng sốt: "Có nghĩa là gì?"
[Khoảng cách âm, tôi nghĩ bậy rồi nha.]
[Chị em lầu trên ơi, ID của bà sao lại vàng giống tôi vậy nè.]
[Buồn cười quá đi mất, tôi thật sự không muốn làm một cô gái biết tuốt đâu.]
[Tôi cảm thấy có một chiếc xe tải vừa chạy qua mặt mình…]
Ứng Lê nhìn thấy những bình luận này, cảm giác bản thân như lọt vào sương mù, vô thức hỏi: "Là sao?"
[-20cm, rõ ràng như vậy rồi mà còn chưa hiểu nữa? Lê Lê ngây thơ quá hà.]
[Cứu cứu, mấy người dê già này đừng có mà làm hư Lê Lê!]
[Thật sự 20 sao? Tôi không tin, trừ khi cậu cho chúng tôi xem!]
Bỗng nhiên bão bình luận bắt đầu trêu ghẹo "chuyện người lớn", dù Ứng Lê có ngây thơ đến đâu cũng hiểu họ đang nói cái gì.
Cậu cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ: "Được rồi, mọi người đừng nói nữa, nói nữa coi chừng phòng livestream bị khóa đấy."
[Thế nên 20 là con trai à? Tôi còn tưởng là con gái đấy!]
[ID của Lê Lê là "Lê Mễ", "Lê" với "li" tựa tựa nhau, tôi sắp khám phá ra rồi!]
[Chị em chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng để tìm ra sự thật!]
Không biết ai gửi một tràng bình luận như vậy, khi Ứng Lê đọc được, trong nháy mắt cảm thấy cả người như bị điện giật, không khí trong phòng livestream bỗng chốc trở nên mờ ám.
[Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ 20 thích Lê Lê rồi, mỗi lần livestream đều tham gia rất đúng giờ, giống như chực chờ ngồi canh vậy, còn dùng ID thế này, thật là đen tối mà.]
[Nam đè nam? Tôi càng khoái!]
[-20, cậu còn chờ gì nữa, nếu là đàn ông thì thổ lộ với Lê Lê ngay đi, chúng tôi đều là người làm chứng.] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
-20 thích cậu? Sao thế được, bọn họ chưa từng gặp mặt, sẽ có người thích người mà mình chưa biết họ trông như thế nào ư? -20 là thanh khống? Thích giọng của cậu chăng?
Người nào trong phòng livestream không là thanh khống chứ, nếu không phải là thanh khống cũng sẽ không tới xem cậu livestream.
Cậu hít một hơi thật sâu, xoa mấy ý nghĩ lộn xộn trong đầu đi, giải thích: "Chắc là cùng chữ đầu thôi, các bạn suy nghĩ sâu xa quá đấy."
Để ngăn chặn mọi người tiếp tục đề tài này, cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, nhưng khán giả lại nhất định không chịu đổi đề tài, vẫn @-20 liên tục kêu nhảy ra giải thích.
Nhưng Ứng Lê không nhìn thấy ID của -20 trong danh sách khán giả, -20 đã rời khỏi phòng livestream, đây là lần đầu tiên -20 rời sớm như vậy, bão bình luận lại bắt đầu một vòng trêu chọc mới, chẳng qua nhân vật chính đã không còn đó, cũng không còn thú vị nữa, trong chốc lát mọi người lại tiếp tục trò chuyện với Ứng Lê.
Khi rời khỏi Cilicili bỗng nhiên cậu nhận được nhắc nhở có thông báo mới, lúc mở ra thì thấy có hai yêu cầu kết bạn, là của Thẩm Nghiêu và Tống Tức Mặc.
Ứng Lê chấp nhận cả hai.
Vừa chấp nhận hai yêu cầu đó xong, Thẩm Nghiêu đã nhanh chóng nhắn tin cho cậu: "Chưa ngủ à?"
Ứng Lê: "Chuẩn bị ngủ đây."
Thẩm Nghiêu: "Ừ, ngủ sớm đi."
Ứng Lê nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, dở khóc dở cười trả lời: "Vâng, anh cũng vậy, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, sáng sớm người trong tổ chương trình đã tới lắp camera, chỉ một phòng khách đã có tới mười mấy cái, bảo đảm không có một góc chết nào.
Lần phát sóng trực tiếp của chương trình truyền hình thực tế này là điều ngoài mong đợi của Ứng Lê, cậu không hề muốn xuất hiện trong ống kính, Number đang hot như vậy, nếu như cậu bị quay trúng thì chắc chắn lúc đó mọi người sẽ nghĩ cậu nôn nóng muốn tới làm bảo mẫu cho ngôi sao, hoặc ít nhiều gì cũng sẽ phát sinh vài rắc rối, hơn nữa đây còn là phát sóng trực tiếp, không thể nhờ hậu kỳ cắt bỏ cảnh quay của cậu được.
Cậu tìm một cái khẩu trang mang vào, đồng thời chải tóc rũ xuống, che bớt một phần khuôn mặt, bảo đảm không có ai phát hiện bản thân là người vừa mới rời khỏi phòng livestream, có hai cameraman tình cờ thấy cậu cũng chỉ xem cậu là nhân viên trong đoàn thôi.
Trong đoàn có nhân viên chuyên môn chuẩn bị thức ăn, không cần Ứng Lê làm bữa sáng.
Ứng Lê mở tủ lạnh ra, lấy vài quả trứng gà, rửa sạch sau đó bỏ vào nồi luộc.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, Kỳ Tà vừa trở về sau khi chạy bộ xong, mặt và cổ anh đều hồng thấu, áo thun bị ướt một mảng lớn, dính vào làn da, thấp thoáng thấy được hình dáng cơ bụng.
Ứng Lê quay đầu nói chuyện với anh: "Chờ lát nữa sẽ có đồ ăn sáng."
"Ừ." Kỳ Tà mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng lạnh, chuẩn bị mở nắp lại nghe Ứng Lê nói: "Uống nước thường đi, vừa mới chạy xong uống nước lạnh ngay sẽ không tốt cho cơ thể."
Ngón tay cầm chai nước khoáng của Kỳ Tà khẽ run rẩy, giống như chai nước này là một tảng băng vậy, lạnh đến mức khiến bàn tay anh phải run lên.
Ngay sau đó, chai nước được trả về vị trí cũ, Kỳ Tà chuyển qua cầm chai nước không lạnh ở bên cạnh, mở nắp, ngửa đầu uống hết trong một hơi.
Ứng Lê quay lại với công việc của mình, nhịp nhàng rửa rau cắt thịt, tập trung vào chuyên môn.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào căn phòng, khiến cả gian bếp như được phủ một vầng sáng màu vàng ấm áp, Ứng Lê được ánh nắng mặt trời bao phủ, khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu, nhưng bản thân cậu lại không biết dù chỉ lộ một đôi mắt nhưng cũng khiến người nhìn phải hồn xiêu phách lạc. ( truyện trên app T•Y•T )
Cậu xoay người lại, Kỳ Tà bất ngờ đối diện với đôi mắt màu hổ phách nhạt kia, rực rỡ đến mức lòng người rung động, trêu chọc nhân tâm.
Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, đột nhiên hỏi Ứng Lê: "Bị bệnh?"
Ứng Lê bị hỏi bất chợt chưa kịp phản ứng lại, Kỳ Tà giơ ngón tay chỉ vào mặt mình, cậu mới hiểu được, lắc đầu nói: "Không có, tôi sợ không cẩn thận bị quay trúng."
Ngày hôm qua cậu chỉ đi theo sau Number đã khiến fan tranh cãi rồi, nếu chương trình được phát sóng chắc chắn sẽ có rất nhiều người xem, đến lúc đó xui rủi cậu bị quay trúng, sợ sẽ rước phải không ít phiền toái, thế nên cậu chỉ có thể cố gắng giảm khả năng nhận diện của mình xuống, tránh để người khác nhận ra.
Kỳ Tà nói: "Hôm nay vẫn chưa chính thức quay hình, không cần đeo khẩu trang đâu."
Mấy ngày này chủ yếu là quay một vài tư liệu dùng cho việc tuyên truyền, một tuần sau mới chính thức phát trực tiếp.
"Vậy à, cảm ơn anh." Ứng Lê tháo khẩu trang ra, nhìn anh cười nói: "Đeo khẩu trang cũng hơi ngột ngạt thật."
Chai nước vừa rồi dường như vẫn chưa làm giảm hoàn toàn được sự nóng bức trong thân thể Kỳ Tà, anh lại cầm một chai nước lạnh, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Nhưng chẳng được bao lâu, anh lại quay trở lại.
Ứng Lê: "Anh quên lấy gì sao?"
Kỳ Tà nhìn cậu, giọng nói có chút lạnh lùng: "Đeo vào."
Ứng Lê: "Hả?"
Kỳ Tà: "Khẩu trang, đeo vào."
Ứng Lê: "Bắt đầu quay hình rồi à?"
Mặt Kỳ Tà hơi nhăn nhó: "Nhiều người."