Ngày bảo vệ luận án, Ứng Lê đã xin Trương Thiếu Lăng nghỉ một ngày, đối phương chấp nhận một cách thoải mái.

Ăn sáng xong, Number đến trung tâm thể thao Olympic, tổ quay phim cũng đi theo để quay hình dùng làm tư liệu, Ứng Lê đi nhờ xe đến trường học, bảo vệ luận án diễn ra vào buổi chiều, cậu phải về ký túc xá trước để chỉnh sửa lại bản báo cáo.

Vừa đẩy cửa ký túc xá ra, cậu thấy ngay Dương Hựu An đang ngồi cạnh bàn học.

Ứng Lê đến chỗ của mình thả cặp sách xuống: "Sao cậu đã về rồi?"

"Tôi tới tặng quà cho cậu." Dương Hựu An đứng lên, đưa cái túi to trong tay cho Ứng Lê nói: "Lần trước không phải cậu nói là muốn ăn bánh táo tàu của cửa hàng cạnh trường học sao? Mẹ tôi đã nướng ít bánh để tôi đem về đây, so với bên ngoài chắc chắn là ngon hơn nhiều, cậu nếm thử đi."

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Hựu An tràn ngập sự chân thành, khiến người ta không đành lòng từ chối.

Bánh táo tàu trong túi được cắt rất gọn gàng, phía trên được rắc vừng trắng và nho khô, trông rất ngon mắt, hơn nữa mỗi cái đều được đóng gói riêng, có thể thấy người làm rất có tâm.

Ứng Lê nếm thử một cái, Dương Hựu An dõi theo môi cậu, không hiểu sao lại thấy hồi hộp.

Vừa vào miệng đã cảm nhận được sự xốp giòn, hỗn hợp giữa táo tàu và mùi sữa nháy mắt tràn ngập khoang miệng, lâu rồi Ứng Lê mới ăn được bánh táo tàu ngon như vậy, không nhịn được mà híp mắt lại.

Dương Hựu An bị nụ cười này cuốn hút, đôi mắt ngập tràn ý cười: "Ngon không?"

Ứng Lê gật đầu: "Ngon lắm, đúng là ngon hơn bên ngoài nhiều."

Dù Ứng Lê khách sáo hay là khen thật lòng, tâm lý Dương Hựu An đều cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhìn bên môi cậu dính vụn bánh, Dương Hựu An muốn đưa tay lau giúp cậu, nhưng Ứng Lê lại vô thức tránh né: "Sao vậy?"

Động tác tránh né của cậu giống như kim nhọn đâm mạnh vào lòng Dương Hựu An, tay cậu ta khựng lại giữa không trung, hết nắm lại thả, cuối cùng vẫn thu tay lại, chỉ vào khóe môi của mình, nói: "Dính kìa." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Có hả?" Ứng Lê giơ tay sờ, đầu ngón tay dính vụn bánh táo màu nâu: "Cảm ơn."

Thấy cậu đã ăn hết một miếng, Dương Hựu An mới cảm thấy là cậu thấy bánh ngon thật: "Mẹ tôi còn sợ cậu không thích ấy chứ."

Ứng Lê chùi ngón tay: "Sao lại thế được, kỹ thuật của dì tốt lắm đấy."

Dương Hựu An: "Cậu thích thì tốt rồi, còn lại cậu cầm hết đi."

"Vậy tôi không khách sáo đâu." Ứng Lê nhận lấy, nói: "Cảm ơn dì giúp tôi nhé, cũng cảm ơn cậu nhiều."

Dương Hựu An: "Giữa tôi với cậu mà còn khách sáo thế làm gì…"

Ứng Lê đeo mắt kính, mở máy tính sửa chữa bài báo cáo, góc mặt cậu vô cùng xuất sắc, sơn căn đầy đặn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi phớt hồng, khi tập trung làm việc đôi môi khẽ mím lại, khi gặp phải vấn đề lông mày cậu sẽ vô thức nhíu lại, tỏa ra một sức quyến rũ độc đáo.

Chỉ là mắt kính bình thường, nhưng Dương Hựu An lại cảm thấy cậu đeo vào lại đẹp hơn so với người khác nhiều.

Lúc sửa bản báo cáo xong là chuyện của hai tiếng sau, Ứng Lê xoa cái cổ đau nhức, mở di động ra mới thấy đã sắp giữa trưa.

"Cổ mỏi không? Muốn tôi xoa bóp giúp cậu không?" Phía sau bỗng dưng vang lên một giọng nói.

Ứng Lê quay đầu lại, thấy Dương Hựu An ngồi bên cạnh bàn học của bạn cùng phòng: "Cậu vẫn chưa đi à?"

"Chờ cậu đi ăn cơm chung." Dương Hựu An hỏi: "Đi căn tin ăn trưa không?"

"Đi." Ứng Lê vừa đứng lên, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nói: "Tôi bị tê chân rồi."

Dương Hựu An: "Tôi cũng vậy." 

Ứng Lê ngồi hai tiếng, cậu ta cũng ngồi ngần ấy thời gian.

Hai người không hẹn mà cùng bật cười.

Bảo vệ luận án bắt đầu vào hai giờ chiều, Dương Hựu An nói muốn theo cậu đến nghe thử.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đến phòng học, dọc đường đi Dương Hựu An nói: "Dù sao tôi cũng không có chuyện gì để làm."

Ứng Lê quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu không về nhà sao?"

Dương Hựu An nhún vai: "Về cũng chỉ có một mình, chán lắm."

"Nghe báo cáo luận văn có thể hơi nhàm chán, nhưng không được chơi điện thoại." Ứng Lê cười nói với cậu ta.

Bọn họ đi dưới bóng mát của hàng cây, lá cây rậm rạp cắt ánh mặt trời thành từng mảnh nhỏ, một đốm sáng vừa hay chiếu vào trên mặt Ứng Lê, như mộng như ảo, cậu ta trông thấy hết cả, trong nháy mắt đó, Dương Hựu An hy vọng con đường này lại dài thêm chút nữa, rất muốn đi cùng cậu như thế này mãi.

"Không sao." Lòng Dương Hựu An rung động, vô thức nói: "Có cậu ở đó sẽ không buồn chán nữa."

Cậu ta vừa nghĩ đã buột miệng nói ra, nói xong mới cảm thấy hàm nghĩa trong câu nói này có hơi kỳ lạ mà chính bản thân cậu ta cũng chưa nhận ra, thế nên cậu ta nhanh chóng bổ sung một câu: "Ý của tôi là có người để nói chuyện sẽ không thấy buồn chán."

Ứng Lê cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cậu ta thật sự có tình có nghĩa.

Báo cáo luận văn của Ứng Lê đạt được hạng ba, vì giai đoạn trước cậu đã chuẩn bị đầy đủ, tất cả vấn đề mà giáo viên hỏi Ứng Lê đều đáp rất trôi chảy, thuận lợi vượt qua buổi báo cáo luận văn.

Hai người đi ra khỏi phòng học, Dương Hựu An hỏi cậu: "Hiện tại vẫn còn sớm, cậu phải về đi làm luôn sao?"

"Ừ." Ứng Lê nói, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, cậu phải nhanh chóng về nấu cơm tối.

Dương Hựu An: "Nếu không thì tôi…"

Mới nói nửa câu, điện thoại của Ứng Lê đã vang lên, cậu lấy điện thoại ra: "Ngại quá, tôi phải nghe điện thoại đã."

Là Thẩm Nghiêu gọi tới, Ứng Lê nhấn nghe máy, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, chỉ mình cậu mới có thể nghe thấy.

Đối diện hỏi: "Đã xong rồi sao?"

Ứng Lê: "Xong rồi."

Thẩm Nghiêu: "Có thuận lợi không?"

Ứng Lê nói: "Thuận lợi, giáo viên tốt lắm, không gây khó dễ gì hết."

"Chúc mừng cậu." Thẩm Nghiêu nói: "Đạo diễn Lý nói buổi tối sẽ tổ chức liên hoan, cậu còn ở trưởng nhỉ? Chúng tôi tới đón cậu."

Ứng Lê hơi bất ngờ: "Tôi cũng phải đi sao?"

Thẩm Nghiêu: "Ừ, tất cả mọi người đều đi."

"Vậy thì đi." Ứng Lê còn nói: "Không cần tới đón tôi đâu, anh cứ gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự bắt xe tới là được rồi."

Lỡ may bị người nào nhận ra vậy thì rước rắc rối vào người mất!

Trong điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Nghiêu: "Cũng tiện đường mà."

Sau khi tắt điện thoại, Ứng Lê nói với Dương Hựu An: "Xin lỗi nhé, ban nãy cậu định nói gì vậy?"

Dương Hựu An đã trông thấy hành động vô thức điều chỉnh âm lượng của Ứng Lê, cậu ta cúi gằm mặt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn kìm nén bản thân không hỏi người gọi tới là ai: "Tôi định nói là tôi sẽ đưa cậu đi, dù sao tôi cũng không bận gì."

Ứng Lê: "Không cần đâu, có người đón tôi rồi."

Dương Hựu An siết chặt nắm tay, giọng điệu trúc trắc: "Ai thế?"

Ở trường học Ứng Lê rất ít xã giao, hầu hết bạn của cậu Dương Hựu An đều biết cả, chỉ có mấy người có quan hệ tốt với cậu, ai là người đến đón cậu đây?

Ứng Lê: "Sếp của tôi."

Khuôn mặt cậu đầy ý cười.

"Vậy sếp cậu cũng thật tốt bụng." Dương Hựu An mím môi, trong lời nói mang theo sự ghen tị mà chính cậu ta cũng chưa nhận ra.

Chạng vạng, mặt trời không còn gay gắt nữa, một chiếc xe bảo mẫu đậu trước cửa đại học Nam Kinh, dưới bóng cây ngô đồng cao lớn, đứng cạnh xe là một người đàn ông cao to toàn thân được che chắn kín mít, tỉ lệ đầu thân 1:9, đúng chuẩn tỉ lệ vàng tam giác ngược, khiến sinh viên đi qua đều phải ngước nhìn.

Thẩm Nghiêu đứng bên ngoài năm phút đồng hồ, nhìn từng nhóm từng nhóm sinh viên ra ra vào vào cổng trường, họ kết bạn đi với nhau, khuôn mặt đầy sự trẻ trung, anh ấy dường như bị hấp dẫn bởi khung cảnh đó, cảm giác chờ đợi cũng trở nên vui vẻ hơn.

Anh ấy đã thấy Ứng Lê từ xa đi tới, thiếu niên eo hẹp chân dài, còn có một gương mặt khiến mọi người yêu thích, dù đứng trong đám người cũng vô cùng nổi bật.

Thẩm Nghiêu vừa định ngoắc tay gọi cậu, một chàng trai phía sau Ứng Lê bỗng nhiên gọi cậu, sau đó chạy lại gần, vai hai người dường như dán sát vào nhau.

Khuôn mặt Thẩm Nghiêu phút chốc trầm xuống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play