Ứng Lê ngẩn ra một lát, sau đó cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của Kỳ Tà thì mới phát hiện trong tay mình đang cầm một chiếc quần đùi góc bệt màu xám, vừa nãy lúc lấy quần áo cậu không chú ý nên đã tiện tay lấy đại một thứ, không ngờ đó lại là quần lót của Kỳ Tà...

Biểu cảm của cậu hiếm khi trở nên hoảng hốt, có chút không biết nên làm sao.

Quần lót là món đồ rất riêng tư, bình thường người ta sẽ không để người khác giặt giúp, nhưng cậu là bảo mẫu, lo cơm ăn áo mặc ngày thường cho bọn họ là công việc của cậu, giặt quần áo cũng là công việc của cậu, giặt quần áo cũng bao gồm giặt quần lót mà không phải sao...

Cậu cảm thấy không quá chắc chắn mà nhìn vào mắt Kỳ Tà, thấy sắc mặt của đối phương rất ung dung, không hề có biểu cảm gì khác, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.

Vì thế cậu thoáng yên tâm, nói: "Để tôi giặt cho, tiện tay làm mà."

Cũng không phải chuyện gì to tát, đều là đàn ông với nhau, giặt giùm quần lót cũng đâu có sao.

Nói xong lại liếc nhìn Kỳ Tà một cái, lúc này Kỳ Tà nhíu mày, còn giật lấy quần lót trong tay cậu rồi ném vào giỏ đồ, giọng điệu không được tốt lắm: "Không cần cậu giặt."

"Được rồi..." Ứng Lê cũng không biết tại sao giọng điệu của anh lại tự dưng thay đổi, cầm lấy những bộ quần áo khác định rời đi.

Thấy trong tay cậu vẫn còn hai bộ quần áo khác, Kỳ Tà lại hỏi: "Đây là quần áo của ai vậy?"

Ứng Lê: "Thẩm Nghiêu."

Kỳ Tà nhìn một chút, không phát hiện ra đồ vật kỳ quái nào: "Ừ."

Máy giặt nằm ở lầu một, Ứng Lê ôm một đống quần áo đi xuống dưới, Kỳ Tà liền đi theo phía sau cậu, hơi híp mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi.

Trương Thiếu Lăng vừa đến đã thấy bản mặt khó chịu của Kỳ Tà, nếu không phải biết anh nào giờ vẫn luôn như vậy, Trương Thiếu Lăng còn tưởng rằng có ai chọc giận anh.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Kỳ Tà, gọi tất cả bọn họ xuống dưới đi, phải mở cuộc họp."

Tất cả thành viên đều tụ tập trong phòng khách.

Ứng Lê bỏ quần áo vào máy giặt, máy giặt chuyển động phát ra tiếng ồ ồ, cậu nghe một lúc liền bắt đầu thẫn thờ rồi đứng yên tại chỗ hồi lâu, cho đến khi tiếng điện thoại vang lên mới kéo suy nghĩ của cậu trở về, là Dương Hựu An gọi video tới.

Ứng Lê nhấn nghe, đầu tiên Dương Hựu An hỏi cậu đã ăn cơm chưa, sau đó lại hỏi cậu ngày đầu tiên đi làm đã thấy quen hay chưa, sếp có gây khó dễ không.

"Ăn rồi, cũng đã quen rồi, con người của sếp khá tốt." Ứng Lê nhìn thấy sau lưng cậu ta có người đi ngang qua, khung cảnh xung quanh cũng không quen thuộc: "Cậu không ở ký túc xá à?"

"Ờ." Dương Hựu An gãi tóc, có hơi ngượng ngùng nói: "Cậu đi rồi, một mình tôi ở trong ký túc xá rất cô đơn, cho nên dọn về nhà ở luôn."

"Hựu An đang gọi video với ai thế?" Ở phía đối diện video có người hỏi.

"Là bạn cùng phòng của con, Ứng Lê." Dương Hựu An đáp lời xong liền hỏi Ứng Lê: "Là mẹ tôi, cậu có muốn chào hỏi một tiếng không?"

Ứng Lê: "Được."

Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi xuất hiện trước màn hình, bà ấy bảo dưỡng rất khá, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà ấy, khóe mắt có một ít nếp nhăn nhỏ, trông có vẻ càng thêm có khí chất.

Ứng Lê lễ phép chào hỏi mẹ cậu ta: "Cháu chào dì ạ."

Mẹ của Dương Hựu An cười hiền hậu: "Cháu chính là Ứng Lê à, Hựu An thường hay kể rằng cháu là người rất tốt, cảm ơn cháu vì đã luôn chiếu cố con trai dì ở trường học, hôm nào rảnh hãy đến nhà dì chơi nhé."

"Dạ được ạ."

Nói thêm hai câu, màn hình lại quay về phía của Dương Hựu An, cậu ta nói: "Ba mẹ tôi thích cậu lắm đấy, lúc nào cũng nhắc tôi nhớ phải mời cậu về nhà chơi."

Gọi video hơn nửa tiếng đồng hồ, đều là Dương Hựu An nói chuyện, Ứng Lê không nói quá nhiều, nhưng lại rất nghiêm túc lắng nghe cậu ta nói, sau đó thì đáp lại.

Tâm trạng của Dương Hựu An rất bực bội.

Thái độ của Ứng Lê luôn rất ấm áp và khiêm tốn, cũng rất có lễ phép, lễ phép đến độ đối xử với ai cũng rất tốt, không chênh không lệch, chưa bao giờ đối xử đặc biệt với ai, điều này dẫn tới việc cậu có thể hòa đồng với bất cứ ai, nhưng trên thực tế lại cho người ta một loại cảm giác như gần như xa, làm người ta cảm thấy dường như có quan hệ rất tốt với cậu, nhưng lại luôn có một ít khoảng cách.

Cậu càng lễ phép khách sáo, Dương Hựu An càng muốn kéo gần khoảng cách với cậu lại, dường như chỉ cần đến gần cậu thì trái tim đang bồn chồn kia mới có thể được bình yên trong giây lát.

"Hình như sau hai ngày nữa nhiệt độ sẽ hạ thấp xuống, cậu có đem theo quần áo dày không? Nếu như không có thì tôi sẽ mang qua cho cậu."

Ứng Lê mở dự báo thời tiết ra nhìn lướt qua, ngày mốt sẽ giảm nhiệt độ rất mạnh: "Không cần đâu, ngày mốt tôi phải về trường một chuyến để bảo vệ luận văn, đến lúc đó tự tôi về ký túc xá lấy là được rồi."

"Cũng được."

Giặt quần áo xong, Ứng Lê nói mình có việc bận, Dương Hựu An chúc cậu ngủ ngon.

Cậu cầm quần áo đã giặt xong treo lên phơi.

"Vừa gọi điện thoại với ai vậy?"

Tống Tức Mặc khoanh tay đứng ở cửa, cũng không biết đã đứng đó từ khi nào và nghe được bao nhiêu.

Ứng Lê trả lời theo bản năng: "Bạn cùng phòng của tôi."

Tống Tức Mặc gật đầu, cười như không cười mà nói: "Quan hệ của hai người khá tốt nhỉ, mới ngày đầu tiên đi làm đã gọi kiểm tra, lo lắng cậu sẽ bị bắt nạt."

"Không phải tôi cố ý nghe lén đâu, là do các cậu nói quá say sưa." Anh ta đứng ở cửa đã được năm phút, vậy mà Ứng Lê cũng chưa phát hiện ra anh ta, có thể thấy được là nói rất nhập tâm.

Ứng Lê sửng sốt một chút, Tống Tức Mặc đã nghe thấy hết?

Cậu thử nhớ lại, xác nhận cuộc nói chuyện vừa rồi không có vấn đề gì, nói: "Cậu ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Cậu không có nói cho Dương Hựu An biết tình hình cụ thể, một là vì cảm thấy đây là chuyện của mình, không nhất thiết chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể hết với người khác, hai là lo sau khi cậu nói ra sẽ dẫn đến một số phiền phức không cần thiết...

"Thuận miệng hỏi..." Miệng của Tống Tức Mặc khẽ cong lên một chút: "Tôi nghe được các cậu đã nói rất nhiều thứ, thậm chí còn gặp phụ huynh nữa."

Ứng Lê càng thêm chắc chắn anh ta đã nghe thấy hết: "Chỉ là chào hỏi mà thôi."

"Ồ." Tống Tức Mặc nhướng mày.

"Lão Tống, cậu còn chưa đi tìm Ứng Lê à?" Tống Tức Mặc rời đi đã lâu, cho nên Thẩm Nghiêu mới lại đây, ánh mắt vừa chuyển động một cái, đôi mắt liền sáng lên, anh ấy nhìn Ứng Lê không tự chủ mà nở nụ cười: "Cậu đang ở đây à, quần áo đã giặt xong chưa?"

"Ừ, tôi đang phơi." Ứng Lê nói: "Anh tìm tôi sao?"

Thẩm Nghiêu: "Lão Trương tìm cậu."

Ba người cùng nhau đi vào phòng khách, Trương Thiếu Lăng chờ đến mức có chút không kiên nhẫn: "Kêu các cậu đi tìm một người thôi, mắc cái gì mà ai cũng đi lâu như vậy hả?"

Tống Tức Mặc ngồi trên sô pha bắt chéo chân, nhàn nhạt nói: "Nghe được một số thứ thú vị."

Thẩm Nghiêu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Tống Tức Mặc: "Cậu nghe được cái gì thế?"

"Muốn biết à?" Tống Tức Mặc liếc nhìn anh ấy một cái, cười lười biếng nói: "Không kể cho cậu nghe đâu."

Thẩm Nghiêu:...

"Châu đầu ghé tai nói cái gì đấy?" Trương Thiếu Lăng ho nhẹ hai tiếng, quay sang nói với Ứng Lê: "Tiểu Ứng này, cậu cũng không cần quá gấp làm việc đâu, qua đây thảo luận một lát đi."

Ứng Lê: "Được, phơi quần áo xong tôi sẽ đến ngay."

Trở lại phòng khách, Trương Thiếu Lăng mở cuộc họp cho bọn họ.

Công ty đã nhận một chương trình phát sóng trực tiếp cho Number, muốn cho bọn họ rèn sắt khi còn nóng mà thu hút nhiều fan hơn.

Nền tảng hợp tác là truyền thông Tinh Việt, đây là công ty vừa mới nổi lên hai năm gần đây, nhưng lại cho ra rất nhiều chương trình tạp kỹ có chất lượng tốt, tổ hậu kỳ rất thành thục, chế tác chương trình nhất định rất đảm bảo, nhưng chương trình lần này có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, lần đầu tiên áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp.

Ghi hình còn có thể cắt nối biên tập để chọn lọc ra những phân cảnh tốt nhất, nhưng phát sóng trực tiếp lại là để khán giả nhìn thấy bộ mặt chân thật của các khách mời, loại phát sóng này thật sự rất táo bạo, cho đến hiện tại vẫn chưa có ai thực hiện, chắc chắn sẽ nhận được sự hưởng ứng rất lớn, sau khi công ty quản lý cân nhắc lợi hại xong đã đồng ý nhận.

Điểm dừng thứ nhất của chương trình ở Nam Thành, chủ yếu là quay một vài sinh hoạt hằng ngày, thuận tiện tạo thế cho concert, đến lúc đó concert sẽ được phát sóng trực tiếp độc quyền trên nền tảng của truyền thông Tinh Việt, như vậy sẽ thu hút được lưu lượng, mà Number cũng sẽ nâng cao được danh tiếng, đôi bên cùng có lợi.

Trương Thiếu Lăng tạo một group chat cho bọn họ: "Sau khi tham gia nhóm, mọi người hãy tự giới thiệu một chút về mình, nhớ là phải lễ phép vào."

Ứng Lê không bao giờ ngờ rằng mình cũng được thêm vào nhóm.

"Anh Trương, có phải anh đã thêm nhầm rồi không, sao lại thêm cả em luôn vậy."

Trong nhóm có đến hơn 70 người, thêm cậu vào cũng không đáng là bao.

Trương Thiếu Lăng giải thích: "Nhân viên hậu cần đều ở trong nhóm."

À, hóa ra là xếp cậu vào bộ phận hậu cần.

Các nhân viên trong nhóm rất ủng hộ, từ lúc vào nhóm đến giờ vẫn luôn có người hoan nghênh rải hoa, Ứng Lê cách màn hình đều cảm nhận được sự nhiệt tình.

Kỳ Tà trước tiên tự giới thiệu: "Nhóm trưởng của Number, Kỳ Tà."

Cũng chỉ mấy chữ rất ngắn gọn, vô cùng qua loa.

Trương Thiếu Lăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cảnh cáo những người khác: "Các cậu không được học theo cậu ta đâu đấy."

"Xin chào mọi người, tôi là Biên Kiều của Number, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

...

"Xin chào, tôi là Tạ Văn Thời, rất vui khi được hợp tác với mọi người."

"Tự giới thiệu xong hết rồi đúng không? Còn ai chưa làm không?" Trương Thiếu Lăng kéo màn hình lên trên một chút, nói: "Tiểu Ứng à, cậu cũng tự giới thiệu về mình đi."

"Hả? Em cũng cần nữa sao?" Ứng Lê đang ngồi lặng yên một chỗ, bất thình lình bị gọi tên: "Nên giới thiệu thế nào?"

Trương Thiếu Lăng: "Nói cái gì cũng được."

Ứng Lê gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cúi đầu gõ chữ: "Chào mọi người, tôi tên là Ứng Lê, năm nay 20 tuổi, đến từ đại học Nam Kinh, là sinh viên..."

Cảm thấy không cần viết cụ thể như vậy nên bấm xóa ——

Lại gõ lần nữa: "Chào mọi người, tôi tên là Ứng Lê."

Thế này thì quá ngắn gọn, trông có vẻ thái độ không được nghiêm túc, lại bấm xóa.

Cậu xóa đi xóa lại, phát hiện dù viết như thế nào cũng không ổn, còn khó hơn lần đầu tiên giới thiệu về bản thân lúc mới vào đại học nữa...

Trương Thiếu Lăng thấy lông mày cậu nhíu chặt lại liền vỗ cậu một cái: "Tự giới thiệu về mình khó đến vậy cơ à?"

Ứng Lê thành thật gật đầu nói: "Em không biết nên nói gì cả."

Trương Thiếu Lăng: "Cứ nói thẳng cậu tên là gì đang làm việc gì là được rồi mà không phải sao?"

Ứng Lê bừng tỉnh, sau đó lại vùi đầu gõ chữ rồi click gửi đi.

"Chào mọi người, tôi tên là Ứng Lê, là bảo mẫu của Number."

Những người trong nhóm liên tục gửi biểu tượng cảm xúc, nhanh chóng đẩy tin nhắn của Ứng Lê lên cao.

Sau khi tự giới thiệu xong, đạo diễn cũng nói vài lời khách sáo: "Tôi xin đại diện cho toàn thể nhân viên hoan nghênh Number, cũng hoan nghênh dì bảo mẫu gia nhập, xin mời mọi người hãy sửa lại nickname trong nhóm, để sau này dễ liên lạc hơn."

Dì, bảo mẫu?

Khi nhìn thấy mấy chữ này, hai bên thái dương của Ứng Lê giật mạnh, sao bọn họ lại cho rằng cậu là một bà dì vậy?

Cậu nhìn ảnh đại diện của mình, sau đó lại nhìn tên tài khoản, có lẽ là vì nguyên nhân này.

Lúc trước khi phỏng vấn vì để thể hiện sự thành thục và điềm tĩnh, Ứng Lê đã thay đổi ảnh đại diện và tên tài khoản thành phong cách trung niên, cho nên nếu chỉ nhìn ảnh đại diện và tên tài khoản, quả thật rất có thể sẽ lầm tưởng cậu là người trung niên, mà công việc bảo mẫu này thông thường đều là phụ nữ làm, cho nên nghĩ rằng cậu là một dì bảo mẫu cũng không có gì kỳ lạ.

Ngay lúc cậu đang phân vân không biết có nên giải thích hay không thì đã có người giành trước một bước.

Number Kỳ Tà: "Cậu ấy là con trai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play