Tạ Văn Thời có quốc tịch nước ngoài, Tống Tức Mặc cứ thích trêu cậu ấy là "nhóc người nước ngoài" suốt, hồi trước lúc tham gia vòng tuyển chọn còn có người gọi cậu ấy là "quỷ nhỏ nước ngoài"…
Bọn họ vừa giỡn vừa quay trở lại hội trường, trong khi đó kỹ thuật viên âm thanh đang chỉnh lại dàn loa.
Tối qua ngủ muộn mà sáng nay lại dậy sớm, Ứng Lê cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu ngả lưng vào ghế định chợp mắt một chút.
Cậu vừa mới chuẩn bị nhắm mắt lại, ánh đèn sân khấu đã bị ai đó chắn lại.
Ứng Lê ngồi thẳng người dậy: "Anh cần gì sao?"
Kỳ Tà đứng ngay trước mặt cậu, quay lưng ngược với ánh sáng, giấu mình trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt.
Giây sau, một chiếc áo khoác bay thẳng vào trong lòng Ứng Lê.
Kỳ Tà nói: "Trang phục, cầm đi."
"Được." Ứng Lê ôm lấy áo kéo sát vào trong lòng.
Kỳ Tà vẫn đứng im trước mặt cậu không động đậy.
Ứng Lê ngước lên nhìn anh: "Còn có chuyện gì sao?"
Một lúc lâu sau, Kỳ Tà mới nặn ra một câu "Không có gì", rồi xoay người bỏ đi.
Tiếng nhạc xung quanh dần trở nên xa xăm, Ứng Lê dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ đó của Ứng Lê không thoải mái chút nào, ghế cứng quá, cộm lên làm cổ cậu đau nhức, chân tay không duỗi thẳng được, nên chỉ ngủ được một tiếng là tỉnh dậy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cậu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rồi, đến lúc chuẩn bị cơm trưa rồi.
Cậu đi tìm Trương Thiếu Lăng: "Anh Trương."
"Tiểu Ứng đấy à, gọi tôi là Lão Trương như mấy đứa kia là được rồi." Trương Thiếu Lăng vừa mới bàn chuyện công việc với bên hậu cần: "Có chuyện gì không?"
Ứng Lê: "À, em muốn hỏi buổi trưa mọi người có về nhà không, với lại ăn trưa sao ạ?"
Trương Thiếu Lăng đáp: "Trưa nay không về, bữa trưa thì cậu bàn với trợ lý Vương đi, tìm quán nào đặt cơm hộp mang tới là được."
Trợ lý Vương là trợ lý của Trương Thiếu Lăng, mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt tròn người hơi mập, để một bộ chỏm râu nhỏ, trông như diễn viên kịch nói vậy.
Ứng Lê trò chuyện với anh ấy một lát rồi chọn một quán ăn Đông Bắc, chủ quán gửi thực đơn qua WeChat cho cậu.
Ứng Lê nhanh chóng liệt kê những món ăn cần gọi, sau đó kèm theo một đống ghi chú lớn: "Ít dầu, ít muối, không bỏ ớt cay, không bỏ ớt xanh, cà tím, cà rốt… đậu phộng cũng không được, chỉ chút xíu thôi cũng không."
Biên Kiều bị dị ứng với đậu phộng, không được đụng vào dù chỉ là một chút.
Mọi việc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy, trợ lý Vương nhìn cậu với ánh mắt tỏ ý khen ngợi: "Cậu có tài ghi nhớ thật đấy, thói quen của mỗi người đều nắm rõ ràng."
Ứng Lê khiêm tốn đáp: "Cũng tàm tạm ạ."
"Nhìn cậu trẻ thế nhỉ." Trợ lý Vương nghi ngờ: "Đã trưởng thành chưa đấy?"
"Trưởng thành rồi ạ, 20 tuổi."
"Vậy à, còn đi học không, sao lại đi làm bảo mẫu cho bọn họ thế?"
Ứng Lê đành phải giải thích lại một lần nữa.
Trợ lý Vương ghé tai thì thầm với cậu: "Họ khó chiều lắm phải không."
Nhất là Kỳ Tà, tính tình vừa xấu vừa cứng đầu, bướng như trâu vậy.
"Cũng không hẳn, cảm giác giống như chăm sóc em trai em gái thôi ạ." Ba mẹ của Ứng Lê đều là công nhân bình thường, hồi nhỏ họ phải đi làm xa để kiếm tiền, cậu và em gái phải ở lại dưới quê, cậu còn lớn tuổi hơn Ứng Đào nên đương nhiên phải đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cho em gái.
Ứng Lê ăn trưa cùng các nhân viên công tác, hộp cơm công nhân, hai món mặn và một món chay.
Tầm bảy giờ tối thì mới xong việc.
Xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ xe, trên quảng trường vẫn còn rất đông người hâm mộ.
"Chẳng lẽ các cô ấy đứng đây cả ngày trời rồi đấy chứ." Có vài người Ứng Lê thấy quen quen, có lẽ hồi sáng mới thấy xong.
Buổi chiều trời nắng to, khiến ai cũng hoa mắt chóng mặt, nhưng những fan hâm mộ này vẫn không chịu rời đi, đứng phơi nắng cả ngày dưới ánh mặt trời chói chang chỉ để nhìn thấy thần tượng một chút, có khi không nói được một câu nào, thậm chí đôi khi thần tượng còn không nhớ họ là ai.
Thẩm Nghiêu cũng mệt rồi, dựa vào ghế, nghe thấy Ứng Lê nói thì đáp lại: "Chuyện bình thường thôi, nếu chúng ta không về thì chắc có lẽ các cô ấy cũng định ở đây qua đêm luôn."
Ứng Lê hít sâu một hơi, đúng là người theo đuổi thần tượng không phải người thường.
Bữa tối rất đơn giản, Ứng Lê làm cơm healthy theo thực đơn cho họ, sau cả ngày mệt mỏi, trên bàn chẳng thấy một tí dầu mỡ nào, bỗng Ứng Lê thấy họ hơi tội nghiệp, làm ngôi sao đâu phải dễ, để giữ dáng đẹp, không được đụng tới những món dễ béo lên như đường và dầu mỡ.
Ý định làm ngôi sao của Ứng Lê lại bị gạt sang một bên, vì cậu không thể từ chối cám dỗ của đồ ăn ngon.
Thẩm Nghiêu vào bếp lấy nước, thấy Ứng Lê đang rửa bát, đeo tạp dề quanh eo, sợi dây mỏng manh, ôm lấy quanh eo cậu, khiến vòng eo kia nhìn có vẻ càng thanh mảnh hơn, cặp mông cũng cong, trông như một cô vợ nhỏ.
Cô vợ nhỏ?
Thẩm Nghiêu giật mình với suy nghĩ của bản thân, tay siết chặt, chiếc chai nước khoáng phát ra tiếng kêu "rắc rắc".
Ứng Lê quay đầu nhìn anh ấy: "Vào lấy nước à?"
Thẩm Nghiêu gật đầu, vòng ra phía sau cậu: "Cậu đang rửa bát à?"
Ứng Lê: "Ừ, sắp xong rồi."
"Anh lại đi tập gym à?" Ứng Lê nhìn thấy anh ấy đầm đìa mồ hôi, áo thun ướt đẫm: "Anh có cần tôi pha nước tắm cho không?"
Từ lúc nãy Thẩm Nghiêu đã thấy đầu óc mình mơ màng rồi, nghe thấy lời cậu nói, chẳng hiểu sao lại gật đầu đồng ý.
Ứng Lê lau khô nước trên tay, lên tầng hai.
Thẩm Nghiêu đứng trong bếp một lúc, rồi ngửa đầu uống hai ngụm nước ừng ực, bóp bẹp chai nước khoáng ném vào thùng rác, sợ Ứng Lê lại tự làm mình ướt như sáng nay, anh ấy vội bước theo vào.
Vòi nước trong phòng tắm đang xả ào ào, Ứng Lê đứng một bên, lần này không bị ướt sũng như hồi sáng, tự dưng Thẩm Nghiêu lại cảm thấy có chút trống trải.
Nhìn thấy anh ấy đến, Ứng Lê hỏi: "Anh thử xem nhiệt độ nước thế này đã vừa chưa?"
"Ừm." Thẩm Nghiêu đưa tay ra thử, nước ấm vừa phải: "Rất thoải mái."
Anh ấy hất cằm, đánh mắt ý bảo nhìn sang chiếc vòi sen bên cạnh: "Cậu biết dùng chưa?"
Ứng Lê đáp: "Tôi đã tra Baidu rồi." Cậu tìm ra một chiếc vòi sen y hệt trên mạng, rồi ghi nhớ lại.
Thẩm Nghiêu cười để lộ hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp.
"Vậy tôi ra ngoài trước nhé." Cậu lại nhìn thấy trong góc phòng tắm có một giỏ đựng hai bộ quần áo, hỏi: "Đây là quần áo bẩn à?"
"Đúng vậy."
"Vậy để tôi mang đi giặt nhé."
"Chờ chút đã, đồ tôi đang mặc đây cũng phải giặt nữa, để tôi cởi ra đưa cho cậu luôn."
Thẩm Nghiêu giơ tay, cơ bắp bả vai căng ra nổi lên cuồn cuộn, anh kéo cổ áo rồi cởi phăng chiếc áo thun, để lộ nửa người trên trần trụi.
Cơ bắp của anh ấy rất vạm vỡ, sáu múi rõ rệt, kể cả phần ngực khó tập nhất cũng đầy đặn và săn chắc, trông cứng như thép.
Làn da màu mật ong của anh ấy, toát lên vẻ vừa khỏe khoắn vừa đầy năng lượng.
Ứng Lê tròn xoe mắt nhìn, một lúc lâu mới thốt lên: "Anh có body đẹp thật đấy." Bảo sao ngày nào đám fan này cũng cứ đòi lột áo anh ấy mãi.
Giọng nói nghiêm túc, ngữ khí chân thành, là kiểu tán thưởng xuất phát từ tận đáy lòng.
Không hiểu sao Thẩm Nghiêu cảm thấy ánh mắt này của Ứng Lê cực kỳ quyến rũ, anh ấy như được khích lệ hơn ưỡn eo lên, khiến cơ bắp càng ngày càng cứng.
"Tôi có thể sờ thử chút được không?" Khi đàn ông khi thấy người cùng giới có thân hình đẹp thường có xu hướng tán thưởng và ngưỡng mộ, Ứng Lê cũng chẳng ngoại lệ.
Thẩm Nghiêu rộng rãi đáp: "Cậu sờ đi."
Ứng Lê nhéo ngón tay, suy nghĩ một lát, đặt tay lên cánh tay của anh ấy.
Cánh tay của anh ấy rất to, một bàn tay của Ứng Lê không thể nào ôm trọn, cậu vừa sờ vừa cảm thán: "Anh giỏi ghê luôn ấy, anh đã tập được bao lâu rồi vậy?"
Da Ứng Lê rất trắng, đối lập hoàn toàn với màu da của Thẩm Nghiêu, vừa nổi bật vừa rõ nét, Thẩm Nghiêu thấy bàn tay này nhẹ như lông hồng, cứ lướt qua cơ thể anh từng chút một, lúc thì trên vai anh, lúc sau lại chạy tới trước ngực, vừa mềm vừa nhột, thật sự anh ấy sắp không chịu nổi rồi.
"Hơn ba năm rồi..."
Chưa nói hết câu, Thẩm Nghiêu đã nhận ra ánh mắt của Ứng Lê lại đang nhìn chằm chằm xuống nửa người dưới của mình.
Hơi thở của anh ấy hơi nghẹn lại: "Sao, sao thế?"
Ứng Lê chỉ vào quần anh ấy, hỏi: "Không cởi quần à?"
Thẩm Nghiêu: "Hả?" Tim anh ấy bắt đầu đập loạn xạ, mặt đỏ tưng bừng hết cả lên, đằng dưới cũng muốn sờ hả? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ánh mắt Ứng Lê bỗng ánh lên ý cười: "Không giặt quần sao?"
Thì ra là ý này, anh ấy nghĩ nhiều quá rồi, anh ấy thầm cảm thấy may mắn vì da mình đen, nếu không mặt đỏ như này chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
"Không cần đâu, tôi tự giặt." Yết hầu anh ấy động đậy, lúc mở miệng ra mới phát hiện giọng mình khàn vô cùng.
"Vậy được rồi, mấy cái này để tôi đem đi giặt nhé."
Ứng Lê mang mớ quần áo bẩn ra ngoài, tiện thể hỏi xem những người khác có gì cần giặt không.
Người ở phòng kế bên Thẩm Nghiêu là Kỳ Tà, cậu gõ cửa, cửa không khóa.
Trong rổ đồ thực sự có vài bộ quần áo, cậu gom lại hết, định để giặt chung luôn.
"Cậu đang làm gì thế?" Kỳ Tà đứng ở cửa phòng tắm, có lẽ cũng vừa tập thể hình xong, tóc còn ướt mồ hôi, vắt một chiếc khăn trên vai, nhìn xuống cậu từ trên cao, rũ mắt nhìn cậu.
Ứng Lê: "Anh về rồi à, tôi xem có đồ gì bẩn không để mang đi giặt."
Kỳ Tà nhìn vào chiếc quần lót tứ giác góc bẹt màu xám trong tay cậu.
"Quần lót cũng giặt luôn à?"