"Ứng Lê." Dương Hựu An chạy nhanh tới, thấy Ứng Lê vẫn chưa đi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Ứng Lê thấy cậu ta chạy vội vã như thế thì tưởng có chuyện gì xảy ra: "Làm sao vậy?"
Dương Hựu An thở dốc, đưa thứ trong tay cho Ứng Lê: "Bánh táo tàu, cậu quên mang theo rồi."
"Lúc nãy đi vội quá nên quên mất." Giọng Ứng Lê hối lỗi: "Cảm ơn nhé, làm phiền cậu quá."
Dương Hựu An nói không sao: "Để tôi tiễn cậu ra cổng trường."
"Ứng Lê!" Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Ứng Lê theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua.
Dưới tán cây ngô đồng, một chàng thanh niên cao lớn đội mũ và đeo khẩu trang đang vẫy tay với cậu, ánh hoàng hôn xuyên qua những chiếc lá ngô đồng chiếu nghiêng xuống người anh ấy, kéo dài bóng dáng của anh ấy, làm cho vóc dáng càng thêm vững chãi.
Trái tim Ứng Lê đột nhiên thắt lại, cậu chạy nhanh tới: "Sao anh lại xuống xe rồi? Bị fan nhận ra thì sao đây?"
Trường của họ có không ít fan của Number, hơn nữa vẻ ngoài của Thẩm Nghiêu quá nổi bật, dù không biết anh ấy là thành viên của Number thì cũng sẽ bị người ta chú ý.
"Tôi sợ cậu không tìm thấy nên xuống đợi." Thẩm Nghiêu mỉm cười không để ý: "Tôi che kín như thế này rồi, ai nhận ra được chứ?"
Ứng Lê hạ giọng: "Có vài fan... mắt rất tinh, chỉ cần anh lộ một sợi tóc thôi thì họ cũng có thể nhận ra."
Thẩm Nghiêu làm vẻ mặt ngạc nhiên: "Có phóng đại vậy không?"
"Tất nhiên là có rồi." Lớp cậu có mấy bạn nữ mê idol, Ứng Lê đã từng thấy họ chỉ cần dựa vào một bóng lưng mà nhận ra được thần tượng.
"Ứng Lê, anh ta là ai vậy?" Dương Hựu An bị bỏ lại phía sau chạy tới, nghe giọng điệu hai người có vẻ quen thuộc giống như là bạn bè.
Ứng Lê nói: "Sếp của tôi."
Sếp?
Dương Hựu An tưởng sếp của cậu ít nhất cũng phải là một người trung niên tầm ba bốn mươi tuổi, không ngờ lại trẻ như vậy.
Chàng thanh niên trước mắt cao hơn cậu ta nửa cái đầu, đôi lông mày dưới vành mũ sắc bén, xung quanh tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, trông có vẻ không dễ đối phó, hơn nữa anh ấy đứng rất gần Ứng Lê, giống như đang bao bọc đối phương trong lãnh địa của mình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Khi từ "chiếm hữu" xuất hiện trong đầu Dương Hựu An, cậu ta cảm thấy bản thân có vẻ quá nhạy cảm, không phải ai cũng là một người đồng tính thích con trai như cậu ta.
Cậu ta thu lại cảm xúc, lịch sự chào hỏi Thẩm Nghiêu: "Chào sếp, tôi là bạn cùng phòng của Ứng Lê, Dương Hựu An."
"Chào cậu, cậu cứ gọi tôi là anh Thẩm." Thẩm Nghiêu đưa tay ra.
Dương Hựu An ngạc nhiên, sau đó cũng đưa tay nắm lấy tay đối phương, tay của Thẩm Nghiêu rất to, thon dài và mạnh mẽ, cậu ta vừa định rút tay lại thì cảm giác lực trên tay ngày càng mạnh hơn, ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt ẩn dưới vành mũ của Thẩm Nghiêu, ánh mắt như cười mà không phải cười, Dương Hựu An nhận ra từ nụ cười đó một sự đe dọa ngầm.
Cậu ta mỉm cười nói: "Tay anh Thẩm khỏe thật."
Thẩm Nghiêu nhướng một bên mày: "Tôi thích tập thể hình, bình thường luyện tập khá nhiều."
Sự không cam lòng trong Dương Hựu An bị kích động, cơ bắp trên người cậu ta cũng không phải là vô ích, tay cậu ta cũng bắt đầu dùng thêm sức: "Thật trùng hợp, tôi cũng thích tập thể hình, chuyên về vật tay và đấu kiếm, còn anh Thẩm thì sao?"
"Cũng khá thích nhưng tôi thích nhất là đấm bốc, nhất là cái cảm giác từng cú đấm nện vào thịt." Thẩm Nghiêu cười lạnh lùng.
Cuộc chiến thầm lặng giữa hai người bắt đầu diễn ra, nếu nhìn kỹ sẽ thấy gân tay của họ đã nổi lên.
Tiếng còi xe chói tai vang lên.
"Đang tán gẫu gì đấy? Lão Trương đã giục mấy lần rồi." Một giọng nam khác vang lên, khác với giọng nói thô ráp và khàn khàn của Thẩm Nghiêu, giọng nói này mềm mại hơn, nhưng càng dịu dàng thì lại càng nguy hiểm.
"Tới ngay đây." Ứng Lê lập tức nhận ra đó là giọng của Tống Tức Mặc, cậu không để ý đến bầu không khí căng thẳng giữa Thẩm Nghiêu và Dương Hựu An, nói với Dương Hựu An: "Chúng tôi phải đi rồi, gặp sau nhé."
Dương Hựu An thả tay ra trước, gật đầu với cậu.
Tâm trạng của Thẩm Nghiêu đột nhiên trở nên vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Sau khi lên xe, Ứng Lê nhìn thấy Kỳ Tà cũng ngồi ở ghế sau, anh đang dựa vào cửa sổ, đội mũ che mắt, không biết có ngủ không.
Ứng Lê ôm balo vào lòng, thắt dây an toàn: "Sao mọi người đều đến vậy?"
Tống Tức Mặc ngả người về phía trước, tay chống lên lưng ghế trước: "Đặc biệt đến đón cậu đấy, chẳng lẽ cậu nghĩ thật sự chỉ là tiện đường à?"
Ứng Lê: "..."
Làm gì có chuyện sếp đích thân đi đón nhân viên chứ.
"Các anh là người của công chúng, nhỡ bị chụp lại thì sao..."
Thẩm Nghiêu nói: "Đâu có nhiều trường hợp nhỡ đến vậy, lo lắng quá lại gây nghi ngờ, thản nhiên thì chẳng ai chú ý." ( truyện trên app t.y.t )
"Đúng rồi, lúc nãy có mấy nữ sinh đến xin Wechat của rapper Thẩm Nghiêu nhà chúng ta đấy." Tống Tức Mặc nửa đùa nửa thật.
Thẩm Nghiêu lườm anh ta, vội vàng giải thích: "Ứng Lê, đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi không thêm ai hết."
Ứng Lê cười, tức là có người xin Wechat của anh ấy rồi, họ thật sự quá nổi bật, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Nơi tụ tập là một nhà hàng Tứ Xuyên, không gian thanh nhã, tổ chương trình bao trọn cả quán.
Ứng Lê ngồi cùng bàn với các nhân viên, toàn là người trẻ tuổi cho nên không khí rất sôi nổi.
Sau khi ngồi xuống, Ứng Lê tháo khẩu trang ra, ngồi bên cạnh cậu là trợ lý quay phim, là một chị gái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Trợ lý quay phim đã làm việc trong ngành ba năm, đã quen nhìn thấy đủ loại trai xinh gái đẹp trong giới giải trí, tự nghĩ rằng mình đã miễn nhiễm với nhan sắc, nhưng khi nhìn thấy Ứng Lê, cô ấy vẫn không kìm được mà trầm trồ, khuôn mặt này thật sự quá đẹp, rực rỡ và trong sáng, chỉ cần nhìn sơ qua đã bị cuốn hút.
Ứng Lê nhận ra ánh mắt của cô ấy, quay đầu hỏi: "Chị, trên mặt em có gì à?"
Trợ lý quay phim: A a a, cậu ấy gọi mình là chị!!!
Cô ấy bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn đầy phấn khích: "Cậu, cậu có hàng mi dài quá, da thì trắng, lỗ chân lông cũng không thấy, trông như sữa vậy..."
"Vậy sao?" Ứng Lê đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, mỉm cười: "Em không để ý lắm."
Trợ lý quay phim lại bị động tác đẩy kính của Ứng Lê làm cho rung động, phải đặt tay lên tim để bình tĩnh lại.
Ứng Lê không biết uống rượu, cậu chỉ uống nước trái cây, mọi người cùng nâng ly thì cậu cũng uống theo, uống được hai ba ly thì cậu bắt đầu thấy muốn đi vệ sinh.
Trong phòng có người hút thuốc, Tống Tức Mặc đi ra ngoài để hít thở chút không khí, vừa ra ngoài thì va phải một người đang đi vội vã.
Cả hai đều bị va lảo đảo, Tống Tức Mặc phủi áo choàng bị nhăn: "Vội vội vàng vàng làm gì thế?"
"Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh, anh có biết nhà vệ sinh ở đâu không?" Ứng Lê lần đầu đến đây nên còn chưa quen đường, tìm mãi mà không thấy nhà vệ sinh ở đâu.
Mặt Ứng Lê hơi đỏ, Tống Tức Mặc đoán cậu có lẽ đang nhịn lâu rồi nên cũng không còn tâm trạng trêu đùa: "Đi thẳng từ đây đến ngã rẽ thứ hai rồi rẽ trái."
"Cảm ơn."
Tống Tức Mặc nhìn bóng lưng hối hả của cậu, khẽ cười, chợt nhận ra trong mũi còn vương lại mùi hương ngọt ngào của trái cây.
Nhà vệ sinh có các buồng riêng, Ứng Lê đã nhịn khá lâu rồi, vừa vào nhà vệ sinh liền mở cửa buồng gần nhất, ngay lập tức cứng đờ người.
Bên trong có người, lại còn là người quen.
Kỳ Tà đang đi vệ sinh, cửa đột nhiên bị mở ra, anh cũng sửng sốt một chút.
"Xin lỗi!"
Ứng Lê giật mình, mất hai giây để phản ứng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại cho anh rồi đi sang buồng bên cạnh.
Không lâu sau, âm thanh của nước chảy vang lên từ buồng bên, dội thẳng vào tai.
Kỳ Tà run lên, tay bị ướt.
"Chết tiệt..."