Nếu không phải khi luyện võ không tiện đeo trâm vàng, e là Lâm Thính đã đeo cả ngày không rời, chứ không chỉ thử một chút rồi tháo xuống. Ai bảo nàng vốn ưa thích mọi thứ có liên quan đến vàng chứ.
Lâm Thính nâng niu sờ nhẹ trâm vàng, đeo lên tháo xuống mấy lượt, cuối cùng mới lưu luyến không nỡ cất lại vào hộp gấm.
Đoạn Linh hỏi: “Muội có thích không?”
Lâm Thính gần như chém đinh chặt sắt: “Thích. Ta thích lắm. Đa tạ.”
Trong mắt Đào Chu chỉ thấy Lâm Thính vẫn trước sau như một, yêu vàng đến tận xương tuỷ. Mỗi lần nhận được món gì bằng vàng, buổi tối thế nào cũng lôi toàn bộ vàng ra đếm một lượt rồi ôm ngủ. Nay hẳn cũng chẳng khác.
Thế nên Đào Chu thầm tính toán, tối nay về sẽ giúp nàng dời cái rương giấu vàng từ gầm giường ra, khỏi để nàng phải dúi đầu chổng mông mất hết hình tượng để đi mò tìm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play