“Cầm sư, ngài có thể hồi phủ rồi.” Lý Kinh Thu quay người đối diện cầm sư, biết tai ông ấy đã chịu khổ không ít: “Ngài yên tâm, ta sẽ không để ngài uổng công đi một chuyến, tiền bạc vẫn sẽ đưa đủ.”
Cầm sư như được đại xá, hành lễ với Lý Kinh Thu xong là ôm đàn vội vã rời đi.
Lâm Thính vẫn ngồi trước đàn, ngón tay khẽ gảy dây, nét mặt vô tội: “A nương, tiếng đàn của con thật sự khó nghe đến vậy sao?”
Lý Kinh Thu tránh không đáp, chỉ phân phó Đào Chu: “Đào Chu, đưa Thất cô nương trở về phòng. Ta nhớ nó có một bộ váy dài màu vàng nhạt mới tinh, ngươi đi lấy bộ đó cho nó thay đi.”
Lâm Thính bị Lý Kinh Thu phớt lờ, đột nhiên nàng lại gảy một tiếng, âm thanh vô cùng sắc nhọn chói tai, tựa như dùng móng tay cào mạnh lên mặt gỗ.
Lý Kinh Thu vô thức đưa tay bịt tai: “Đừng đàn nữa, dừng lại.”
Tai bà như muốn điếc mất rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play