Từ đường nghiêm trang trầm lặng, mùi nhang đèn nồng đậm quẩn quanh bên người Lâm Thính.
Nàng yên lặng quỳ trên bồ đoàn, chăm chú nhìn những bài vị khắc tên khác nhau trên bàn thờ, đến giờ vẫn khó tin là mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết không dành cho thiếu nhi.
Cả cuốn tiểu thuyết thì có đến 90% nội dung đều là tả tỉ mỉ chuyện nam nữ chính làm sao mà “cá nước thân mật”, trước cửa sổ cho đến giữa rừng núi, đủ loại cảnh tượng đều có, một đường mở khóa vô số tư thế không đếm xuể được.
Khi ấy Lâm Thính đọc đến mức trố mắt há hốc miệng.
Nhưng nay sự tình đã khác, Lâm Thính lại thân trong cảnh trở thành một nhân vật trong truyện, dư vị hoàn toàn thay đổi. Ai lại muốn tận mắt chứng kiến người khác diễn hết màn xuân cung này đến màn xuân cung khác ngay bên cạnh mình?
Đang lúc Lâm Thính trầm tư, một nha hoàn lặng lẽ bước vào, khéo léo đặt thêm một tấm đệm mềm dưới đầu gối nàng, rồi dùng vạt váy che lại không để lộ đệm ra ngoài.
Nha hoàn thấp giọng khuyên nhủ: “Thất tiểu thư, người vẫn nên nhận lỗi với Tam gia đi ạ.”
Lâm Thính hôm nay bị phạt quỳ trong từ đường nhà họ Lâm vì chuyện nàng lén ra ngoài làm ăn bị Tam gia, tức phụ thân nàng phát hiện. Ông muốn nghiêm trị nàng.
Chỉ cần nàng nhận lỗi và cam đoan với Lâm tam gia rằng sẽ không tái phạm thì mọi chuyện sẽ được bỏ qua. Nhưng Lâm Thính lại cố chấp như con lừa, nhất quyết không chịu nhận mình sai.
Nếu Lâm Thính là một người cổ đại thực thụ nói không chừng nàng sẽ thuận theo ý Tam gia. Nhưng nàng không phải.
Nàng không sai.
Một khi nàng nhượng bộ, Lâm tam gia nhất định sẽ thu hồi cửa hàng của nàng, Lâm Thính sao có thể nhìn tâm huyết của mình trôi sông đổ biển, cho nên nàng chắc chắn không nhượng bộ.
Dù không hiểu tại sao mình chết vì ung thư lại xuyên đến đây, nhưng có cơ hội sống lại một đời, nàng quyết tâm phải tính toán cẩn thận. Tiền là một thứ rất tốt, nàng muốn bỏ nó vào túi của mình, càng nhiều càng tốt.
Chỉ nghĩ đến tiền là mắt Lâm Thính đã sáng rực cả lên, một hình dạng ham mê tiền tài.
Bất kể ở triều đại nào, tiền chính là chỗ dựa của nữ nhân.
Nàng xoa xoa đầu gối, dù có đệm quỳ nhưng vẫn tê dại khi máu chảy không thông, quỳ rất không thoải mái: “Ngươi không cần khuyên ta, lòng ta tự hiểu rõ.”
Nha hoàn thấy thế không dám nói thêm.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào: “Nó từ nhỏ đã yếu đuối, ông nhẫn tâm để nó như vậy sao? Nếu xảy ra chuyện gì… Ông không nghĩ đến ta cũng thôi, nhưng nó là con gái ruột của ông đấy!”
Người chưa đến nhưng tiếng đã vang. Đó là giọng mẫu thân nàng, Lâm Thính dĩ nhiên nghe là nhận ra ngay, nàng lén lút thò đầu ra nhìn trông như một con mèo giảo hoạt.
Nhưng do góc độ không thuận lợi, nàng chẳng thấy được gì, lại sợ bị phát hiện nên thu mình lại tiếp tục quỳ, chỉ nghe Tam gia nghiêm nghị mắng: “Thật mất mặt! Bà quay về cho ta!”
Mẫu thân nàng không chịu nhượng:“Ta thấy cuộc sống này không qua nổi nữa rồi!”
Không biết vì sao tiếng cãi nhau đột nhiên hạ xuống, không lâu sau, một người hầu bước vào đỡ Lâm Thính dậy:
“Thất cô nương, Tam gia nói hôm nay miễn phạt cho người, mau đứng lên.”
Lâm Thính không hiểu ra sao. Cha nàng dễ dàng bỏ qua cho nàng như thế? Không thể nào, chắc chắn có ẩn tình.
Bà ấy đứng bên giải thích:
“Đoạn tam cô nương có việc gấp tìm người, phu nhân gọi người mau qua, chớ để chậm trễ.”
Nàng đáp một tiếng “Ừ.”
Hóa ra là Đoạn Hinh Ninh đến, thảo nào Tam gia lại dễ dàng bỏ qua. Ông vừa sợ chuyện xấu trong nhà lan ra ngoài, lại muốn nhân mối quan hệ của Lâm Thính với Đoạn Hinh Ninh để lấy lòng nhà họ Đoạn, là gia tộc quyền thế hiển hách ở kinh thành, đúng là tính toán khéo léo.
Lâm Thính cảm thấy phụ thân mình mới chính là người giỏi làm ăn, làm quan thực là uổng phí.
Hồi nhỏ Lâm Thính từng vô tình cứu Đoạn Hinh Ninh, từ đó về sau cô nương ấy cứ bám lấy nàng, coi nàng như bằng hữu thân thiết, thường xuyên đến tìm nàng, biết gì nói nấy, chẳng giấu giếm điều gì.
Đoạn Hinh Ninh được cha mẹ bao bọc rất kỹ, tâm cơ không nhiều, đối nhân xử thế rất chân thành.
Còn Lâm Thính trong nguyên tác là nữ phụ, vì hoàn cảnh trưởng thành mà tự ti, người hư vinh đầy tính toán, từ nhỏ đã ganh ghét nữ chính Đoạn Hinh Ninh là người luôn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhân vật của nàng giống hệt với những nữ phụ ác độc khác, bề ngoài tỏ ra thân thiết với Đoạn Hinh Ninh, nhưng sau lưng không từ thủ đoạn để hãm hại đối phương.
Cuối cùng Lâm Thính vì biết Đoạn Hinh Ninh để tâm đến nam chính mà tìm mọi cách chia rẽ họ.
Nguyên nhân chính là vì nàng vừa khéo thầm mến nam chính.
Nhưng đó chỉ là câu chuyện và thiết lập nhân vật của nguyên tác, đó chẳng liên quan gì đến Lâm Thính. Nàng chẳng hề có tình cảm với nam chính, cũng không ghen tị với Đoạn Hinh Ninh. Điều nàng muốn chỉ là kiếm tiền về túi mình.
Nam nhân sao sánh được với tiền bạc? Nam nhân có thể phản bội ngươi, còn tiền vĩnh viễn không.
Lâm Thính về phòng thay y phục, sau đó đến gặp Đoạn Hinh Ninh. Dù quỳ trong từ đường chưa lâu nhưng hương khói ám đầy người khiến nàng cảm thấy khó chịu, đặc biệt với người không quen ngửi mùi này.
Hạ nhân nhanh nhẹn chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng, giúp nàng thay đổi y phục.
Nàng thả lỏng tay, tùy ý để hạ nhân chỉnh trang, ánh mắt nhìn vào gương. Người trong gương búi kiểu tóc song kế đen nhánh, cài lệch một cây trâm bạc, da dẻ trắng mịn, mặt thon nhỏ tinh xảo, mi thanh mục tú, đôi môi đỏ nhạt.
Dung mạo của Lâm Thính giống mẫu thân, kiều diễm nhưng không lẳng lơ, tựa như đóa sen nở rộ đến tận cùng.
Hạ nhân chọn cho nàng một bộ váy hồng sẫm càng làm nổi bật làn da trắng ngần. Nàng thu ánh mắt, tự mình lấy đai váy buộc quanh eo. Khi cúi đầu, đôi hoa tai ánh trăng đụng khẽ vào má mang đến cảm giác lành lạnh làm nàng thoáng hoảng hốt.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, nàng được hạ nhân dìu ngồi trước gương trang điểm. Mái tóc đen buông xuống điểm thêm dải lụa đỏ tựa như điểm thêm son phấn lên khuôn mặt nàng.
Lâm Thính vốn đã đẹp, nhưng vẻ đẹp mang theo chút sắc bén có tính công kích. Vì vậy khi trang điểm thường phải làm mềm đi nét diễm lệ ấy.
“Thất tiểu thư, đầu gối còn đau không?” Đại nha hoàn Đào Chu tỉ mỉ chải tóc cho nàng, mắt liếc xuống đầu gối, ánh mắt lộ rõ vẻ đau lòng.
Lâm Thính không mấy bận tâm, vung tay mang theo vẻ phóng khoáng của thương nhân biết co biết duỗi đúng lúc: “Không sao, trước giờ ta quỳ còn ít ư?” Nói rồi nàng gọi người mang tới một túi thơm, chỉnh lại y phục, đứng dậy đi ra ngoài.
Đào Chu nhanh chóng theo sát phía sau.
Ngoài trời mây dày tựa núi, nắng nóng gay gắt, làn gió còn mang theo hơi nóng. Lâm Thính vừa bước đi đã lấm tấm mồ hôi nhưng không dừng chân, một mạch tiến thẳng đến cổng lớn của Lâm phủ. Đoạn Hinh Ninh chưa vào phủ, nàng ấy vẫn chờ bên ngoài.
Cỗ xe của nhà họ Đoạn quá mức bắt mắt, phía góc treo một chiếc lồng đèn nhỏ, giấy đèn vẽ rõ gia huy biểu thị thân phận, tua rua rũ xuống đầu góc, bốn phía màn che bằng lụa mềm mại, thân xe điêu khắc tinh xảo.
Bên phải xe có một nha hoàn đứng chờ, thấy Lâm Thính xuất hiện trước cửa lớn thì lập tức tiến lại gần.
“Thất cô nương.”
Lâm Thính khẽ gật đầu, mắt nhìn về phía cỗ xe.
Rèm xe bị người bên trong vén lên, một cái đầu đen nhánh thò ra, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, giọng nói nhẹ như tiếng muỗi:
“Ngươi mau lên đây.”
Người gọi nàng không ai khác chính là Tam cô nương nhà họ Đoạn, Đoạn Hinh Ninh. Nghe tiếng, Lâm Thính ngẩng đầu nhìn.
Cây trâm vàng trên búi tóc của Đoạn Hinh Ninh khẽ lay động, nàng ấy nhẹ nhàng nở nụ cười e thẹn với Lâm Thính, mắt mày cong cong, gương mặt điểm chút phấn hồng dưới ánh nắng rực rỡ còn chói mắt hơn cả bộ y phục trên người.
Đoạn Hinh Ninh vốn có khuôn mặt ngây thơ trẻ con, trông nhỏ hơn tuổi thật, lại thích màu hồng nhạt nên thường diện váy phấn hồng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, trên người nàng ấy là một bộ y phục lụa màu sen hồng nhạt, áo khoác ngoài cũng cùng màu sắc.
Trong mắt Lâm Thính, Đoạn Hinh Ninh chính là một người đứng ở vạch đích trong thế giới này.
Xuất thân không tầm thường, dung mạo nổi bật giữa đồng lứa, tính tình hòa nhã, được cha mẹ hết mực yêu chiều. Chẳng phải đây là tiêu chuẩn của một nữ chính sao?
Chỉ cần nhìn thấy Đoạn Hinh Ninh, Lâm Thính lại nhớ đến việc mình đang sống trong một thế giới tiểu thuyết giới hạn 18+, những cảnh tượng hỗn loạn cứ thế hiện lên trong đầu không cách nào xua đi, khiến nàng cảm thấy khó tả nổi.
Nàng không sao tưởng tượng nổi một người ngoan hiền như Đoạn Hinh Ninh lại có thể cùng nam chính chơi đến mức như vậy.
Lâm Thính lúc này thật chẳng biết phải làm sao khi đối diện với Đoạn Hinh Ninh. Vì cớ gì con người lại không thể xóa đi một số ký ức chỉ bằng một nút bấm?
Đoàn Khinh Ninh thấy Lâm Thính đứng ngây ra tại chỗ, nghi ngờ hỏi:
"Ngươi còn đứng đó làm gì, sao chưa lên xe?"
Không thể nghĩ tiếp nữa, nàng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh rồi bước lên cỗ xe theo lời gọi.