“Thất cô nương!”
Đào Chu cùng những gia nhân khác đang trú dưới bóng cây lớn tránh nắng, mắt vẫn dõi theo tình hình của Lâm Thính. Thấy nàng ngã lăn vào đống cỏ thì vội vàng chạy đến đỡ.
Đống cỏ mềm mại, Lâm Thính không thấy đau, chỉ là tóc tai và y phục bị cỏ khô dính vào, trông nàng như một người rơm tinh xảo. Đoạn Linh đứng cách đó vài bước vẫn áo mũ chỉnh tề.
Đào Chu đau lòng không thôi, nàng ấy nhẹ nhàng gỡ những cọng cỏ dính trên người Lâm Thính, vừa gỡ vừa hỏi sao lại té ngã vậy.
Lâm Thính cũng đưa tay gỡ cỏ dính trên cánh tay, lạc quan nghĩ chỉ cần ta không thấy xấu hổ thì người xấu hổ chính là kẻ khác: “Lần đầu cưỡi ngựa kích động quá, xuống ngựa rồi chạy nhanh quá nên chân không đứng vững thôi.”
Nàng nói một cách hời hợt, không hề nhắc đến Đoạn Linh, kẻ khoanh tay đứng nhìn mà không ra tay giúp đỡ. Nhưng Lâm Thính không hay biết Đào Chu đã chứng kiến toàn bộ quá trình cảnh nàng ngã vào đống cỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT