Bọn họ vừa ngưỡng mộ Phó Trì có một vị hôn thê như vậy, vừa thương xót nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, vì thế đối với Lâm Thính là hỏi gì đáp nấy, không giấu điều gì.
Đào Chu tuy không hiểu vì sao Lâm Thính muốn dò hỏi về Phó Trì, nhưng vẫn phối hợp với nàng diễn vô cùng tự nhiên.
Văn Sơ Thư Viện nằm ở góc cuối con phố, xa cách khu vực náo nhiệt, trên đại sảnh treo một tấm biển lớn đề bốn chữ Văn Sơ Thư Viện. Thư viện được chia thành tiền đường và hậu đường, trong hậu đường có mười mấy gian phòng nhỏ.
Lâm Thính và mọi người ngồi ở tiền đường.
Một thư sinh nói: “Ta nói trước đây sao Phó huynh luôn mang theo một chiếc khăn tay thêu hoa đào bên mình, lại còn nâng niu như bảo vật không cho ai chạm vào. Nay nghĩ lại chắc là do cô nương tặng đúng rồi”
Một thư sinh khác phụ họa: “Không chỉ thế, ta thường thấy huynh ấy ngồi dưới gốc cây hoa đào ngoài cổng thành, cầm sách ngồi suốt cả ngày trời.”
Lâm Thính âm thầm ghi nhớ điều này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play