Ánh sáng mờ mờ như tơ lụa xuyên qua làn sương mỏng, rơi xuống trước cửa sổ của Thính Linh viện. Trong căn phòng đóng kín cửa sổ, ánh sáng không xua được bóng tối dày đặc. Bên cạnh chiếc giường lớn, những lớp rèm lụa xanh tím rũ xuống từng tầng, tựa hồ đêm tối vẫn phủ đầy trong màn.
Sau tấm rèm, những tiếng động khẽ khàng vang lên, như có người vừa trở mình.
Đào Chu đẩy cửa bước vào, trước tiên liếc qua bên trong lớp màn, sau đó cẩn thận đi đến bên cửa sổ, nhẹ tay mở cánh cửa đón ánh nắng ban mai. Ánh sáng tràn vào khiến căn phòng bừng sáng thêm chút ít, nhưng không quá gắt để làm kinh động người bên trong màn.
Đêm qua Lâm Thính thức rất khuya mới nằm xuống. Đào Chu không muốn đánh thức nàng, chỉ lo không khí trong phòng quá ngột ngạt, bèn mở cánh cửa sổ hướng mặt trời mọc ra.
Ngay khi Đào Chu định rời đi, từ trong màn thò ra một bàn tay như muốn bắt lấy cái gì đó.
Chưa kịp đến gần xem xét, màn đã bị một bàn tay khác vén lên. Lâm Thính thò nửa người ra thở hổn hển nhìn nàng ấy: “Đào Chu?”
Đào Chu tinh ý nhận ra trán của Lâm Thính đẫm mồ hôi, lông mày cau lại, hơi thở dồn dập. Đoán rằng nàng vừa bị ác mộng quấy rối, Đào Chu lập tức tiến tới nâng lớp màn lên: “Tiểu thư gặp ác mộng sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play