Dưới ánh nến chập chờn, bóng dáng lay động không yên. Đoạn Linh quay lưng về phía những cây nến đỏ, người cúi xuống rất thấp, chậm rãi hôn lên từng kẽ tay của Lâm Thính. Răng môi lướt qua đầu ngón tay nàng, khẽ cắn rồi lại buông, tựa như đang dỗ dành lấy lòng.
Lâm Thính sau khi ngồi dậy vô thức muốn rút tay lại, nhưng Đoạn Linh đã giữ chặt cổ tay nàng, ngón tay hắn vuốt nhẹ lên khớp xương nhô lên kia, từng nụ hôn từ đầu ngón tay men theo mu bàn tay mà đi lên, sau đó dừng lại nơi xương ở cổ tay, khẽ liếm qua, sau đó ngậm trọn trong miệng.
Cảm giác ẩm nóng truyền từ cổ tay lên tận tim, tựa như có dòng nước thơm ngọt thấm dần, từng chút, từng chút một, thấm sâu vào da thịt.
Nàng cảm thấy mình không thể thở được nữa rồi.
“Đoạn đại nhân...” Lâm Thính vẫn chưa quen đổi cách xưng hô. Khi trước, trước mặt Phùng phu nhân, nàng đã gọi một tiếng “Tử Vũ,” nhưng đối diện với hắn, nàng vẫn theo thói quen mà gọi “Đoạn đại nhân.”
Đoạn Linh không hề rời khỏi tay nàng, miệng lưỡi vẫn thân mật dây dưa nơi cổ tay, tựa như một con rắn bám riết không buông, quấn quanh từng vòng từng vòng một. Hắn như thể không nhận ra nàng vừa giả vờ ngủ: “Nàng tỉnh rồi?”
Dĩ nhiên Lâm Thính không dại gì mà thú thật mình giả bộ ngủ, đành cắn răng nói: “Phải, ta vừa nằm đợi chàng, nằm lâu quá lại ngủ thiếp đi mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT