Đào Chu cẩn thận nhận lấy hộp gấm, nửa tin nửa ngờ: "Bạn của cô nương?"
Bạn tặng quà mà chẳng hề báo trước, sau đó lặng lẽ rời đi? Nhưng người này làm thế nào mà tránh được tất cả hạ nhân, không một tiếng động mà tiến vào? Hơn nữa đây là một người bạn tặng táo bằng vàng, tình nghĩa hẳn không cạn. Khoan đã, Thất cô nương còn có một bạn mà nàng ấy không biết ư?
Lâm Thính ngồi xuống mép giường: "Ừm, một người bạn có cái miệng rất hỗn."
Thấy nàng không muốn nói thêm, Đào Chu cũng thức thời không hỏi nữa, nàng ấy xoay người cất hộp gấm. Đây là vàng thật, phải giấu cho kỹ mới được.
Giờ lành sắp đến, bên ngoài Lâm phủ gióng trống khua chiêng rộn rã, dù cách mấy bức tường cao cũng nghe rõ mồn một.
"Thất cô nương, giờ lành đến rồi."
Tỳ nữ bên ngoài nhẹ gõ cửa nhắc nhở. Đào Chu lấy khăn đội đầu màu đỏ thêu bướm và mẫu đơn cẩn thận phủ lên đầu Lâm Thính, khăn che khuất mặt nàng, sau đó dìu nàng ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT