Đoạn Linh vươn tay ra giữa không trung, dừng lại vài giây rồi từ tốn thu về, chuyển sang chuyện chính: “ Thất cô nương vẫn chưa nói cho tại hạ biết, vì cớ gì lại một thân một mình tới đây?”
“Ta... ta...” Lâm Thính không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói mình chỉ thích đến những nơi hẻo lánh để tìm chút cảm giác kích thích như trong nhà ma?
Nàng ngập ngừng: “Nhất định phải nói sao?” Người làm nghề này cần giữ bí mật.
Đoạn Linh không ép: “Không bắt buộc. Nhưng chúng ta có lý do nghi ngờ cô nương cùng kẻ đó ngầm cấu kết, hẹn nhau tối nay gặp mặt tại đây.”
Cái nồi này lớn quá, Lâm Thính không đội nổi, cũng tuyệt đối không muốn đội.
Nàng vội vàng thanh minh: “Ta không quen biết hắn! Các ngươi không tin thì có thể điều tra, vừa rồi hắn còn dùng dao uy hiếp ta, bắt ta không được lên tiếng. Các người là Cẩm Y Vệ muốn tra gì chẳng tra được?”
Đoạn Linh không dao động: “Lời này của cô nương thật sự tâng bốc Cẩm Y Vệ chúng ta quá.”
Lâm Thính như rót mật vào tai: “Những lời ta nói đều là thật lòng. Ta tin các người nhất định có năng lực này, khi ấy sẽ chứng minh được sự trong sạch của ta.”
Lời nói vừa khéo léo tâng bốc Cẩm Y Vệ thêm một bậc.
Con nhện đen bám trên mạng nhện giữa sân bị tiếng động làm kinh hãi, tám chân mảnh khảnh di chuyển, miệng phun tơ kết mạng lấy tốc độ cực nhanh bò vào góc khuất.
Đoạn Linh nhìn con nhện đang chăm chỉ giăng lưới, không biết suy nghĩ điều gì: “Ta cũng tin Thất cô nương không có quan hệ gì với hắn. Giờ đã khuya, để ta sai người đưa cô nương về Lâm phủ, được không?”
Nghe có thể về nhà, Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn không lấy việc công báo thù riêng.
Tuy nhiên để tay không mà về như thế thì thật uổng công cả buổi tối, lại còn bị một phen sợ hú hồn hú vía. Nàng không cam tâm, ngó tay hắn, do dự mở miệng: “Đoạn đại nhân? Ngài có thể tự mình đưa ta về được không?”
Lần này Đoạn Linh thực sự có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng không giấu nổi vẻ không thể tin nổi, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cô nương muốn ta đích thân đưa về?”
Lâm Thính không thèm đếm xỉa gì nữa, mạnh dạn gật đầu: “Ta chỉ quen biết ngài, chỉ tin tưởng ngài.”
Mặc dù ngày trước cả hai từng tính toán lẫn nhau, xác xuất để Đoạn Linh đồng ý không lớn, nhưng nàng vẫn muốn thử vận may, biết đâu thành công thì sao. Nếu đã cất công ra ngoài, không tìm được manh mối thì có được chút tiếp xúc tay với hắn cũng đáng.
Đoạn Linh bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng:
“Thất cô nương, chẳng lẽ ngươi nghĩ thuộc hạ của ta sẽ làm hại ngươi?”
Khoảng cách gần như thế, vạt áo khoác dài của hắn khẽ quét qua váy nàng rồi dần dần tách ra.
Lâm Thính liếc mắt xuống bàn tay buông thõng bên hông hắn mà không phòng bị chút nào, trong lòng lập tức rục rịch: “Không phải. Chỉ là ta có vài lời muốn nói với ngài. Ngài... tay ngài bị thương rồi, sao lại có máu thế này?”
Nàng cố ý giả vờ không biết vết máu này là của nam tử đã chết, đưa tay tới gần.
Chỉ chút nữa, chút nữa thôi. Lâm Thính nuốt nước bọt. Nhưng khi nàng sắp nắm được tay Đoạn Linh, hắn lại né qua một bên: “Không phải máu của ta, ta không bị thương. Đa tạ cô nương quan tâm.”
Thật đáng tiếc, chỉ chút nữa thôi. Lâm Thính khẽ nhắm mắt sợ bị hắn nhìn ra trong ánh mắt nàng có chút tiếc nuối mà nảy sinh nghi ngờ.
Điều khiến nàng bừng lên hy vọng là câu nói tiếp theo của Đoạn Linh:
“Nếu cô nương đã có lời muốn nói với ta, vậy để ta đưa cô nương về Lâm phủ.” Hắn nghiêng đầu dặn Cẩm Y Vệ: “Đưa thi thể này về.”
Lâm Thính gọi hắn lại: “Đợi một chút, ta muốn rửa mặt rồi đổi một bộ váy mới.”
Không thể để mình toàn thân đầy máu mà dạo trên phố được, cũng chẳng thể về nhà họ Lâm trong bộ dạng này. Nếu để Đào Chu nhìn thấy chẳng phải sẽ khiếp sợ, tra hỏi nàng đủ điều, sau này không đời nào cho nàng ra ngoài một mình nữa.
“Là ta suy nghĩ chưa chu toàn.” Đoạn Linh nghe vậy liền liếc nhìn Lâm Thính thêm một lần, gương mặt chẳng lộ vẻ bực dọc, nhưng tâm tư thế nào thì khó mà đoán được. Hắn gọi Cẩm Y Vệ mang đến một bộ y phục mới cho nàng thay.
Lâm Thính tự biết đã làm phiền đến người khác, thành tâm cúi đầu cảm tạ:
“Làm phiền Đoạn đại nhân.”
Rửa sạch khuôn mặt, thay xong y phục, Lâm Thính theo sau Đoạn Linh rời khỏi tiểu viện u ám. Hai người trước sau bước ra khỏi con ngõ nhỏ tiến đến con đường lớn đèn hoa rực rỡ, mùi khói lửa chốn nhân gian xua tan chút hơi máu còn sót lại trên người nàng.
Còn nửa canh giờ nữa mới đến giờ giới nghiêm, trên phố không còn náo nhiệt như lúc đầu đêm. Phần lớn sạp quán đang tất bật dọn hàng về nhà, chỉ còn lại số ít còn mong kiếm thêm chút bạc vẫn cất tiếng chào mời khách qua lại.
Một người bán hàng rong tiến đến bên nàng hỏi: “Cô nương có muốn mua một xâu hồ lô đường không?”
Ban đầu Lâm Thính định từ chối, nhưng thấy trên quầy chỉ còn đúng một xâu hồ lô cuối cùng, lại nhớ Đào Chu thích ăn đồ ngọt, nàng liền lấy tiền ra mua.
Đoạn Linh không thúc giục, chỉ đứng yên để nàng dừng lại mua xâu hồ lô ấy.
Dưới chân thiên tử, cảnh phồn hoa thịnh vượng cũng là nơi các quan lớn quý nhân chìm đắm trong men rượu và sắc đẹp. Trên lầu cao, ống tay áo đỏ thắm lay động, hương thơm dịu dàng lan tỏa, thỉnh thoảng truyền ra giọng nũng nịu của các cô nương tiễn khách rời đi.
Lâm Thính nghe thấy âm thanh ấy, ngẩng đầu nhìn về phía lầu các không xa, bắt gặp một nhóm cô nương váy áo hở hang trang điểm đậm, đầu cài trâm đỏ thẫm dựa vào lan can vừa phất khăn vừa nở nụ cười như hoa lan dặn dò khách quan lần sau lại ghé.
Khi đám khách nam đi khuất, nụ cười trên môi các nàng lập tức biến mất, chỉ để lại gương mặt không cảm xúc rồi quay người bước vào trong.
Nhìn cảnh tượng ấy, Lâm Thính bất giác rơi vào trầm tư.
Đoạn Linh lại nhìn nàng:“Chẳng phải vừa rồi cô nương bảo có chuyện muốn nói với ta sao?”
Tóc mai của Lâm Thính bị gió cuốn khẽ lướt qua sống mũi cao thẳng tạo nên một bóng mờ nhạt. Gió qua đi, tóc mai rủ xuống, bóng mờ cũng biến mất, để lộ ngũ quan tinh tế trước mắt hắn.
Son phấn trên gương mặt nàng đã bị nước rửa trôi trong tiểu viện. Giờ đây, nàng hoàn toàn mộc mạc sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời rạng rỡ.
Ánh mắt Đoạn Linh chậm rãi dời đi.
Nghe hắn nhắc đến chuyện mà bản thân vừa lấy làm cớ, Lâm Thính ngước lên nhìn hắn.
Trong thời gian nàng thay y phục, Đoạn Linh cũng đã cởi bỏ bộ phi ngư, có lẽ là không muốn dùng thân phận Cẩm Y Vệ tiễn nàng tránh gây chú ý. Tuy nhiên, dù mặc y phục vải lụa đơn giản, vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn vẫn khó che giấu được.
Người dân qua đường không biết hắn là quan sai, chỉ nghĩ đây là một quý công tử dung mạo tuấn tú, liền ghé mắt nhìn thêm vài lần, lại bàn tán với nhau liệu có phải hắn đang cùng ý trung nhân dạo phố hay không.
Lâm Thính lớn lên cùng hắn, nhìn quen mắt rồi, chỉ là quan hệ hai người không được tốt đẹp lắm.
Một kế sách hiện lên trong đầu, nàng tỏ ra yếu đuối: “Ta khi còn trẻ không hiểu chuyện, đã làm không ít chuyện vô sỉ. Nay muốn nói một lời tạ lỗi với công tử.”
Đoạn Linh rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười:“Chuyện vô sỉ? Là chuyện vô sỉ gì?”
“Là...”
Hắn dịu giọng ngắt lời: “Là chuyện cô nương nói ta không xứng đáng liếm chân mình, hay chuyện cô nương cắm hình nhân nguyền rủa ta, hoặc là chuyện cô nương giăng bẫy đưa ta vào ổ sói?”
Lâm Thính nghẹn lời, không thể phủ nhận những việc đó đều là "nàng" làm. Hắn biết rõ rành rành, vậy mà vẫn giữ kín đến nay.
“Ta...” Một người vốn khéo ăn khéo nói như nàng lúc này lại chỉ thốt được một chữ "ta".
Đoạn Linh thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt.
“Ta cũng vậy. Tất cả đều là chuyện cũ cả rồi, nhắc lại làm gì. Ta không có ý trách tội Thất cô nương, cô nương cũng đừng để trong lòng. Đêm đã khuya, mau trở về trước, đừng nhắc nữa.”
Nói xong, Đoạn Linh xoay người tiếp tục bước đi. Một bàn tay mềm mại từ phía sau vươn đến nắm lấy tay hắn. Đoạn Linh hơi khựng lại, hắn quay đầu, chỉ thấy năm ngón tay thon gầy của Lâm Thính nhẹ nhàng xen vào tay mình.