Gió thổi làm bóng cây lay động, cả sân nhỏ im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng thỉnh thoảng cất lên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Máu từ khóe mắt Lâm Thính chảy xuống nhuộm đỏ đôi mắt nàng. Thị lực trở nên mơ hồ, ngay cả gương mặt của Đoạn Linh cũng không nhìn rõ.Nàng không nhìn rõ hắn, nhưng hắn thì lại nhìn nàng rất rõ ràng.
Tóc nàng vẫn buộc thành kiểu song thùy kế như tối nay. Để tiện hành động, nàng đã gỡ hết trâm cài, chỉ còn lại sợi dây lụa màu quả hạnh thắt gọn hai bên. Đầu dây lụa cùng vài lọn tóc đen mềm mại rủ xuống.
Đoạn Linh vốn có trí nhớ gặp qua là sẽ không quên. Hắn vẫn nhớ rõ lúc nàng đến Đoạn gia, nàng mặc váy đến eo lưng màu vàng nhạt, phối cùng một chiếc áo choàng thêu hoa bằng chỉ vàng bạc. Giờ đây, nàng đã thay sang kiểu quần váy đơn giản mà nữ tử nông thôn thường mặc.
Lúc này, vài sợi tóc nhuốm máu của nàng khẽ chạm vào váy, để lại những vệt máu sẫm màu.
Khi biết trong tủ không chỉ có một người đàn ông, nét mặt Đoạn Linh vẫn không đổi. Hắn khẽ gõ vào tay cầm, thong thả kéo cánh cửa tủ ra. Thi thể của nam tử bên trong không còn gì che đậy lập tức lăn ra ngoài.
Đoạn Linh không hề nhìn thi thể dưới chân mình, ánh mắt hắn lại đặt vào Lâm Thính đang nửa ngồi nửa quỳ trong tủ. Giọng nói hắn ấm áp như nước ấm, nhưng lại khó đoán được cảm xúc, tựa như kinh ngạc nói: “Thất cô nương Lâm gia?”
“Ngươi... sao lại ở đây?”
Lâm Thính nhích đôi chân tê dại, chống tay lên mép tủ đã trơn trượt vì máu để đứng dậy.
Vừa bước ra, nàng liền ngã xuống đất. Không rõ là vì máu lưu thông kém hay vì bị cảnh tượng thi thể nam tử làm kinh sợ đến mềm nhũn chân.
Đoạn Linh là người ở gần nàng nhất, không đưa tay đỡ cũng không dìu nàng dậy. Thần sắc hắn giống như một vị Bồ Tát đầy lòng từ bi, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra nét lạnh lùng vô cảm khó đoán, chôn sâu trong máu thịt đều chảy dòng dòng máu lạnh lẽo.
Nàng ngồi trên đất bao lâu, hắn cũng đứng cạnh đó bấy lâu.
Đám Cẩm Y Vệ phía sau hắn trố mắt nhìn nhau. Bọn họ nghe ra được hắn quen biết nữ tử này, nên bàn tay đang đặt trên chuôi đao cũng dừng lại không rút ra.
Lâm Thính vẫn chưa kịp trấn tĩnh. Nàng cúi đầu nhìn đôi tay dính đầy máu. Từ khi xuyên sách tới giờ, nàng chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền chứ chưa từng nghĩ mình sẽ tận mắt thấy cảnh tượng một người chết thê thảm như vậy.
Nàng biết khi Cẩm Y Vệ làm nhiệm vụ khó tránh khỏi việc thấy máu. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Điều đáng sợ hơn cả là lưỡi đao khi đó suýt chút nữa đã chém trúng nàng, đoạt đi tính mạng của nàng.
Đoạn Linh thấy nàng chậm chạp không đứng dậy, khẽ gọi một tiếng: “Thất cô nương?”
Lâm Thính mở miệng định trả lời, nhưng mùi tanh của máu theo khóe miệng tràn vào khiến nàng thấy buồn nôn. Cảnh tượng đầu nam tử vỡ toác, não trắng văng tung tóe, đôi mắt trợn ngược hiện lên trong đầu nàng khiến nàng chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.
“Ọe!” Lâm Thính nôn thật.
Nàng không còn sức để chạy ra ngoài mà nôn. Ngay tại trong phòng, trước mặt Đoạn Linh và đám Cẩm Y Vệ, nàng không màng hình tượng nôn đến trời đất quay cuồng.
Cẩm Y Vệ từng chứng kiến nhiều cảnh tượng kinh hãi hơn khi bắt giữ hoặc xử tử phạm nhân. Vậy nên khi thấy nàng nôn, bọn họ chỉ lặng lẽ quan sát không tỏ ra bất ngờ.
Nôn xong, Lâm Thính nhìn Đoạn Linh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta thật sự không nhịn được.”
Hắn nghiêng người về phía cửa, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, hờ hững đáp: “Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng này cũng là bình thường. Thất cô nương không cần tự trách.”
Nàng chống tay từ dưới đất bò dậy.
Sau một hồi nôn mửa, thân thể nàng có vẻ đã hồi phục được phần nào.
Đoạn Linh bước ra ngoài để lại bóng lưng màu đỏ thẫm. Lâm Thính không muốn ở lại đối diện với thi thể nam tử và vết nôn của mình trong phòng, bèn đi theo hắn ra ngoài. Cẩm Y Vệ không ngăn cản.
Trong sân, không khí thoáng hơn nhiều so với căn phòng ngột ngạt bên trong. Lúc này nàng mới nhận ra toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lớp vải dính sát vào da.
Nguy hiểm thật.
Lâm Thính đưa tay chạm vào tượng thần tài bằng vàng treo trên cổ ẩn dưới cổ áo nàng. Nàng quyết định về nhà nhất định phải đốt một bó hương, không, phải là cả một giỏ hương để tạ ơn thần linh.
Sau một lúc lâu, nàng ngập ngừng hỏi: “Làm sao ngài biết trong tủ có người?”
Đoạn Linh quay đầu lại: “Thính giác của ta nhạy hơn người thường, có thể nghe thấy những âm thanh mà họ không thể nghe được, chẳng hạn như tiếng hô hấp. Vừa rồi, ta nghe thấy trong tủ có hai tiếng hít thở.”
Lâm Thính muốn tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của mình, để không nghĩ đến thi thể nữa. Nàng hỏi tiếp: “Trong tủ có hai tiếng thở, làm sao ngài biết hắn ở bên trái và cũng chính là người ngài muốn tìm?”
Nếu chẳng may giết nhầm thì sao?
Hắn gõ nhẹ ngón tay nhuốm máu lên cây cột: “Thất cô nương, ngươi đang thẩm vấn ta?”
Nàng mệt mỏi tựa vào cây cột đối diện, dùng mu bàn tay lau đi máu trên cằm, nhỏ giọng phủ nhận: “Ta nào dám. Nếu đại nhân không tiện trả lời, coi như ta chưa từng hỏi.”
“Tiếng hô hấp của nam và nữ có đôi chút khác biệt, vì thế ta phân biệt được.”
Lâm Thính im lặng hồi lâu, ngón tay gẩy gẩy những lỗ nhỏ do mối mọt trên cột gỗ. Nàng cúi đầu: “Hắn phạm tội gì?”
Hắn bình thản trả lời: “Tội chết. Thất cô nương, ngươi thực sự không phải đang thẩm vấn ta?”
Nhớ đến quan hệ giữa mình và hắn vốn chẳng đủ thân thiết để trò chuyện thoải mái, nàng vội im lặng, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trong nguyên tác, Đoạn Linh bị Lâm Thính không ngừng gây khó dễ nên cực kỳ chán ghét nàng.
Nhưng hắn thích chơi trò nước ấm nấu ếch nên không vội giết nàng. Hắn để nàng nhảy nhót như một con hề, từng bước trèo cao, từng bước nghĩ rằng mình có thể áp đảo nữ chính chiếm được nam chính, rồi cuối cùng đẩy nàng rơi xuống vực thẳm.
Nàng không thể lơ là trước hắn được.
Đoạn Linh lấy khăn tay ra đưa tới bên tay nàng: “Hô hấp của ngươi giờ rất hỗn loạn, bị dọa rồi? Xin lỗi nhé, lau mặt trước đi.”
Lâm Thính nào dám dùng khăn của hắn, vội vàng từ chối rồi dùng tay áo vẫn còn sạch một chút để lau mặt.