Khi quan binh tới đã là một canh giờ sau, Tiết lão phu nhân và Trần thị đã ngã ngồi trên mặt đất, các bà tử cũng không bảo vệ được bọn họ, bọn họ bị đám người xô đẩy chen chúc không đứng dậy nổi, búi tóc trên đầu đều tán loạn, trâm trên búi tóc cong vẹo. Bọn họ đã sợ tới mức hồn phi phách tán, ngay cả tiếng kêu cũng khàn khàn.
Diêu thị đã trốn về trong xe ngựa, vén rèm lên lo lắng nhìn ra ngoài sơn môn. Rõ ràng là nàng ta đã sớm phân phó người đi bẩm báo Hầu gia nhưng vì sao đến lúc này còn không thấy người trong phủ tới. Mắt thấy trời đã sắp tối nhưng những bạo dân này cũng càng ngày càng vội vàng xao động, có khi nào ngay cả nàng ta cũng bị bọn họ bắt được không?
Nàng ta quay đầu lại nhìn Thẩm Nhược Hoa đang bận rộn hỏi thăm bệnh tình của người trúng độc, xùy một tiếng, rất khinh thường. Theo nàng ta thấy, Thẩm thị chính là một người ngu xuẩn, bọn họ có thân phận gì? Đó là các phu nhân của Quảng Bình Hầu phủ, thân kiều thịt quý, những thảo dân này chính là xách giày cho bọn họ cũng không xứng, sao có thể nói chuyện với những người kia, nên tránh xa xa. Chờ một hồi quan binh tới nhất định phải thu thập những thảo dân dám can đảm gây chuyện này.
Rốt cuộc dưới sự chờ đợi tha thiết của Diêu thị, một đội quan binh cưỡi ngựa cao to chạy vội về phía Minh Quang tự, chỉ là bọn họ mặc quan phục không phải nha sai phủ nha Thuận Thiên, tất cả đều là lân giáp bạc thuần một màu, bên hông phối thêm trường đao, một vị tướng quân trẻ tuổi cầm đầu mặc áo giáp, tua đỏ trên giáp trụ đón gió mà động, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là vẻ lạnh như băng, mang theo kỵ binh chạy nhanh về phía Minh Quang tự như gió.
Diêu thị nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy cứu tinh, hoang mang rối loạn vén rèm bước xuống xe ngựa, bước nhanh về phía bọn họ, đợi bọn họ đến trước mặt lại càng vui mừng không thôi, cao giọng nói: "Chúng ta là nữ quyến Quảng Bình Hầu phủ, kính xin các vị Đại nhân nhanh đi cứu lão phu nhân cùng thế tử phu nhân nhà chúng ta, đám bạo dân chết tiệt kia cũng dám phạm thượng làm loạn..."
Tề Minh Duệ mắt phượng nhìn cũng không nhìn bộ dạng lải nhải của Diêu thị, quay sang nhìn về phía hỗn loạn trước Minh Quang tự, phủ doãn Đại nhân của Thuận Thiên phủ mới vừa rồi tự mình đi Ngũ Quân Đô Đốc Phủ mời Vũ Lâm vệ đến, nói là trước cửa Minh Quang tự có người gây chuyện. Mấy vị phu nhân Quảng Bình Hầu phủ cũng bị liên lụy, người gây chuyện rất nhiều, Thuận Thiên phủ thật sự là bất lực. Cho nên đặc biệt mời bọn họ đến giải vây. Hắn vốn cũng không trực, chỉ là nghe nói là Quảng Bình Hầu phủ, không biết vì sao nhíu mày, thế mà lại mở miệng tự xin dẫn binh đến. Khi lên ngựa hắn mới hoảng hốt phát hiện mình dường như có chút quá mức để ý, có lẽ là muốn đến xem Tam phu nhân của Quảng Bình Hầu phủ khác với những người khác có bị vây ở chỗ này hay không.
Ngày ấy ở Anh Quốc Công phủ bị người tính kế, hắn liền cho người đi tìm hiểu chi tiết vị Tam phu nhân này. Biết nàng là con gái của phủ đốc phủ Bảo Định Thẩm Quân Nho, gả đến Quảng Bình Hầu phủ bất quá nửa năm, mà cuối cùng ra tay thiết kế nàng đến đây chịu chết cũng là lão phu nhân của Quảng Bình Hầu phủ. Hắn không khỏi đối với Thẩm Nhược Hoa càng là tò mò, đến tột cùng vị Tam phu nhân này làm cái gì, làm sao lại lưu lạc đến mức bị người nhà chồng ám hại như thế, vị hôn phu của mình chẳng quan tâm, còn khắp nơi tầm hoa vấn liễu. Nhưng nàng thoạt nhìn thật sự không giống như là người vô dụng bị khi dễ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play