Khi Diêu thị và Thẩm Nhược Hoa đến Minh Quang tự, trước cửa chùa đã loạn thành một bầy, lúc này mọi người vốn đang tức giận đã không quan tâm chuyện bà tử phát cháo, vây quanh mẹ chồng nàng dâu Trần thị và Tiết lão phu nhân kêu la bảo bọn họ cho một câu trả lời. Đại hòa thượng Tuệ Không chủ trì Minh Quang tự phát hiện chuyện không ổn, cũng không thể che chở hai người Tiết lão phu nhân và Trần thị nữa, mang theo tiểu sa di lui về trong chùa, mặc kệ ai đi hỏi cũng nói mình không biết chuyện. Chỉ sợ việc này sẽ khiến danh tiếng của Minh Quang Tự ở kinh đô này bị hủy hoại. Mắt thấy người nằm trên mặt đất càng ngày càng nhiều, cảm xúc của mọi người cũng càng thêm phẫn nộ, cũng bắt đầu xô đẩy đám người vây Tiết lão phu nhân ở giữa. Nếu không phải được mấy bà tử kia che chở, Tiết lão phu nhân cùng Trần thị lúc này sợ là cực kỳ khó chịu, cho dù như thế bọn họ cũng sợ tới mức mặt không còn chút máu, núp ở trong không dám nhúc nhích, chỉ mong trong phủ có người tới nhanh một chút, cứu bọn họ trở về.
Diêu thị nhìn tình hình như vậy, sớm đã sợ tới mức thất kinh, kéo Thẩm Nhược Hoa liên thanh hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ, rất nhiều người này..." Bà vội vàng nói: "Không bằng ta trở về dẫn người đến, Tam đệ muội ở chỗ này nghĩ cách cứu lão phu nhân và thế tử phu nhân ra đi."
Thẩm Nhược Hoa nhìn nàng ta, cười lạnh, đây là coi người khác là kẻ ngốc sao? Diêu thị xem mình vẫn là Thẩm thị nhu nhược vô năng lúc trước, muốn đổ sự tình lên người nàng, còn mình thì trốn mất tăm sao?!
Nàng nắm lấy ống tay áo của Diêu thị, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng: "Nhị phu nhân không thể đi, ta nào có biện pháp cứu người, nhìn bộ dạng này sợ đến chết khiếp. Lão phu nhân tin tưởng Nhị phu nhân nhất, ngay cả tin tức cũng báo cho ngươi. Ngươi khẳng định có biện pháp có thể cứu bọn họ, ta sai người trở về dẫn người đến là được, làm sao còn cần ngươi tự mình đi." Nàng gọi bà tử đi theo phân phó vài câu, bà tử kia vội vàng trở về.
Diêu thị bị nàng chặn lại gắt gao, không thế lấy cớ nào để né tránh, đành phải kiên trì nói: "Ta cũng không có cách nào. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy nhìn lão phu nhân cùng thế tử phu nhân bị đám người kia khi dễ như vậy sao..."
Thẩm Nhược Hoa nhìn Tiết lão phu nhân và Trần thị chật vật không chịu nổi trong đám người, trong lòng lại không cảm thấy đáng thương chút nào, bọn họ đây là tự gây nghiệp, hại nhiều người như vậy, đáng đời bị đối xử như vậy. Nhưng bây giờ trên danh nghĩa nàng coi như là Tam phu nhân của Quảng Bình Hầu phủ, cũng không thể cứ như vậy không quan tâm.
"Tình hình như vậy, chỉ sợ là dẫn theo người đến cũng vô dụng, vẫn là phải báo quan, sợ là chỉ có người của Thuận Thiên phủ đến, mới có thể cứu được mấy người lão phu nhân." Giọng điệu của nàng bình tĩnh nói với Diêu thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT