Trên đường trở về Hầu phủ, Tiết lão phu nhân vừa đi vừa dựa đầu vào ngực Thược Dược r*n rỉ, không ngừng thúc giục nàng mau mau về phủ, nói mình lại bị bệnh nhức đầu, nửa câu cũng không chịu nói với Thẩm Nhược Hoa. Thẩm Nhược Hoa nghe giọng nói đầy trung khí của bà ta, cười cười cũng không nói gì thêm, chỉ là mình ngồi ở một bên thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn phố xá bên ngoài.
Vừa rồi khi Thẩm Nhược Hoa trở lại yến hội ở phòng khách, sắc mặt Tiết lão phu nhân trắng bệch đến dọa người, nhìn ánh mắt Thẩm Nhược Hoa giống như nhìn thấy quỷ, bà ta làm sao cũng không nghĩ ra Thẩm Nhược Hoa có thể bình an vô sự trở về, rõ ràng đã thành, người đều bị đưa đến một chỗ để yên, bọn họ chỉ cần chờ bên kia có động tĩnh, lại ra vẻ không biết chạy tới, là có thể nhìn thấy Thẩm Nhược Hoa bị bức ép không hiền mà "tự sát", còn có Tề Minh Duệ chưa tỉnh táo lại, khi đó bà ta chỉ cần khóc lóc thống khổ biểu hiện ra bộ dáng vô cùng thương tâm là đủ rồi, tất cả mọi chuyện đều có trưởng công chúa cùng Khang Vương quyết đoán cho bọn họ. Mà tất cả hồi môn của Thẩm Nhược Hoa đều là của bà ta, hai vạn lượng lần trước cũng đều đưa về cho bà.
Nhưng nàng ta lại trở về! Tiết lão phu nhân không thể nào biết được nàng làm sao có thể trốn ra từ bên kia, bà ta không có cách nào nhìn gương mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn mình, chột dạ cảm thấy một đôi mắt kia giống như có thể nhìn thấu tất cả dự định của bà ta, làm cho bà ta cảm thấy có chút... Sợ hãi! Cho nên bà ta chỉ có giả bộ bệnh, không nhìn Thẩm Nhược Hoa, tính toán trước về phủ lại nghĩ biện pháp.
Thẩm Nhược Hoa lại giống như người không có chuyện gì, hứng thú nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ xe ngựa, nhìn xe ngựa từ đường Đông lớn chuyển vào trong ngõ nhỏ của Sùng Giáo Phường, bỗng nhiên bên đường có một người khiến nàng chú ý, là bóng lưng một cô gái trẻ tuổi, mặc áo khoác hoa vàng nhạt mới tinh, váy bông màu khói, đang dẫn theo tiểu nha đầu cúi đầu đi tới, giống như là mới từ cửa ngách Hầu phủ đi tới. Nhìn nàng đi qua bên cạnh xe ngựa, Thẩm Nhược Hoa buông rèm xuống, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, là Tề nương tử.
Quả nhiên xuống xe ngựa, Thanh Mai và Hạ ma ma chờ ở cửa bên, sắc mặt có chút khó coi, thấy Thẩm Nhược Hoa vội tiến lên đỡ nàng: "Cô nương trở về rồi, đi hơn nửa ngày, lại không thể dẫn người đi qua, các nô tỳ rất lo lắng."
Thẩm Nhược Hoa cười nói: "Không sao. Đi ăn thọ yến thì có thể có chuyện gì." Tiết lão phu nhân đương nhiên sẽ không để cho nàng dẫn theo nha đầu đi, chỉ cần một mình nàng mới dễ xuống tay.
Lão phu nhân xuống xe ngựa liền sai người dùng ghế mây khiêng về Lê Thanh viện, nói mình đau đầu, cũng không để Thẩm Nhược Hoa đi hầu hạ. Thẩm Nhược Hoa cũng không nói nhiều, tiễn hai bước liền dẫn Thanh Mai và Hạ ma ma về viện. Trên đường trở về Quỳnh Bích viện, Hạ ma ma liền lặng lẽ nói chuyện Tề nương tử trong phủ cho nàng biết: "... Tam gia sai người lặng lẽ dẫn vào từ cửa ngách, không cho bà tử canh cổng nói to, trực tiếp dẫn đến thư phòng trong tiền viện, đợi hơn nửa canh giờ mới đi, cũng không cho người hầu hạ bên cạnh, còn không biết đã làm cái gì!" Nhắc đến Hạ ma ma cũng tức giận, Tam gia thật đúng là muốn gom hết mọi thứ xấu xa vào trong, hoàn toàn không để ý đến thể diện của nương tử nhà mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play