Trở lại phòng khách, Thẩm Nhược Hoa ngồi uống trà, trong lòng lại loạn thành một đoàn, nàng không xác định Uông ma ma có đưa tin tức đến tiền viện cho Tề Minh Duệ hay không, cũng không biết Tề Minh Duệ có thể thuận lợi ra ngoài điều Vũ Lâm vệ hay không, lúc này nàng chỉ có thể ngồi ở đây chờ tin tức.
Hồ Thị thấy nàng rầu rĩ không vui, chỉ cho là nàng vẫn là bởi vì Phó thị buồn bực, đi tới thấp giọng cười nói: “Ngươi cũng khoan dung một chút, bà ta chẳng qua chỉ là kế thất, cũng không phải mẹ chồng đứng đắn, nghe nói ngày đầu tiên các ngươi dâng trà đều là kính bài vị cho phu nhân Lương thị, bà ta cũng chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn, cũng khó trách bà ta tức giận, cho dù là thật dùng hết biện pháp cho nhi tử có được vị trí Thế tử, cũng cuối cùng không phải phu nhân nguyên phối.”
Thẩm Nhược Hoa thản nhiên nói: “Ta cũng là tục phòng, lại có cái gì có thể nói.”
Hồ Thị không hề ngượng ngùng, ngược lại ngồi xuống bên cạnh nàng ta, cầm một miếng bánh ngọt hoa hồng chậm rãi ăn: “Ngươi sao có thể xem như là tục phòng, vị lúc trước kia còn chưa làm lễ với Tề tướng quân, càng chưa từng cùng phòng, chẳng qua là vị quốc công phu nhân này nghĩ hết biện pháp nhét vào trong phủ, trong cung càng là ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, tựa như chưa bao giờ có hôn sự này.” Chiếu theo phân lệ của Anh Quốc Công phủ, trưởng tử thành thân thế nào cũng sẽ ban thưởng, cũng là một thủ đoạn lung lạc quý phủ nhưng mà chuyện hôn sự kia ngay cả nhắc tới cũng không nhắc tới.
“Ngươi còn chưa gả vào phủ, trong cung liên tục phong thưởng, còn cố ý thưởng rất nhiều, người vô danh vô thực lúc trước có thể so sánh sao, theo ta thấy ngươi mới là nguyên phối chính thất phu nhân, huống chi Tề tướng quân cũng đặc biệt coi trọng ngươi..." Nàng vừa nói, vừa trêu chọc nhìn Thẩm Nhược Hoa.
Thẩm Nhược Hoa đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ngũ gia nhà ngươi đối đãi ngươi không phải cũng cực tốt sao.” Tính tình Hồ thị xưa nay ngay thẳng, lại là người không giữ được lời, thích hỏi thăm thích nói chuyện phiếm. Nếu không phải người thật lòng đối đãi với nàng cũng không thể bao dung nàng đến bây giờ, còn để cho nàng có thể tự tại như vậy.
Hồ Thị cũng hiếm thấy đỏ mặt: “Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ khờ hữu dũng vô mưu, hôm nay ta còn bảo hắn đi lại nhiều với Tề tướng quân, cũng có thể học được một hai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play