Nhìn phế công chúa việc một bộ dáng vẻ không liên quan đến mình ngồi ở một bên, Diêu thị lòng tràn đầy tức giận, nếu không phải bởi vì nàng ta, Quảng Bình Hầu phủ làm sao lại rơi xuống tình trạng này, còn trông cậy vào đập nồi bán sắt cưới công chúa có thể được chút chỗ tốt, lại bị liên lụy thành bộ dáng này, còn chỉ có thể chứa chấp một tên phế vật ngu xuẩn như vậy. Cuối cùng nàng nhịn không được mở miệng: “Ta nói, Tam phòng mới là nơi nên cắt giảm người nhất, lão Tam bây giờ còn đang ở chiếu ngục, cũng không biết có thể bị xử trí bị hoạch tội hay không, Tam phòng chỉ có như vậy..." Nàng nuốt xuống lời nói khó nghe, tức giận liếc mắt nhìn Phế công chúa một cái. “Quỳnh Bích viện giữ lại nhiều nha hoàn bà tử như vậy có ích lợi gì, bán đi sớm một chút mới được.”
Phế công chúa nhất thời lông mày dựng thẳng, cầm chén trà trong tay quăng xuống đất, khinh miệt nhìn Diêu thị: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám khoa tay múa chân với chuyện trong viện của ta, lại còn muốn bán người trong viện của ta, cái viện tử vừa nhỏ vừa nát như vậy, những người hầu hạ này làm sao so được với trong phủ công chúa, ta chịu ủy khuất ở lại chỗ này đã là cho các ngươi thể diện, còn dám có ý đồ với viện của ta?”
Diêu thị cắn răng nhảy dựng lên: “Ngươi còn nghĩ mình là công chúa sao? Cũng không nhìn một chút, ngươi bây giờ đã bị phế thành thứ dân, còn muốn ở chỗ này đùa nghịch uy phong!”
Trần thị mắt thấy phế công chúa đã sắp nổi trận lôi đình, vội đỡ bụng đứng dậy khuyên nhủ: “Đều bớt nói một câu đi, Nhị đệ muội đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Không nhịn được mà lắc đầu thở dài, đã đến nước này rồi, còn lo lắng tư lợi như vậy để trèo lên cắn nhau.
Phế công chúa cười lạnh một tiếng: “Còn ngươi nữa, xuất thân từ nữ nhi của một tiểu lại cũng xứng phân phó ta? Thật đúng là coi mình là thế tử phu nhân gì đó, cũng không biết mình là chuyện cười trong quý phủ Kinh Đô sao?”
Làm cho Trần thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đỡ bụng một hồi lâu nói không ra lời, trong mắt nhịn không được đỏ hốc mắt, ủy ủy khuất khuất ngồi trở về, nhìn Tiết Văn Hoài, trông cậy vào phu quân mình giúp đỡ nói một câu.
Chỉ là Tiết Văn Hoài vẫn luôn trầm mặt chưa từng mở miệng, vẫn là Tiết Mậu Nghiệp cau mày dùng hết khí lực vỗ bàn: “Đủ rồi, đều câm miệng, thành bộ dáng gì!” Tay hắn run rẩy chỉ vào Tiết Văn Hoài: “Cũng không cần đợi nữa, một lát nữa sẽ cho người đem hạ nhân trong viện bán đi, trong một phòng chỉ chừa hai người hầu hạ, viện tử bán đổi thành tiền mặt cũng đều dọn dẹp dẹp xong xuôi đi, hôm nay liền cho người đi đổi bạc!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT