Cửa lớn Quảng Bình Hầu phủ đóng chặt, rất ít người ra vào. So với lúc trước náo nhiệt, bây giờ có thể nói là trước cửa thưa thớt, ngay cả gã sai vặt bà tử ra vào cũng lặng yên không một tiếng động ra vào ở cửa ngách, cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Bọn họ cũng biết hôm nay Hầu phủ đã nghèo túng.
Trong viện tử ngày thường ra ra vào vào lúc này cũng là một mảng lạnh lẽo, Quảng Bình Hầu Tiết Mậu Nghiệp nằm ở trên một cái ghế nằm, hắn cố gắng ngồi thẳng người, bày ra bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc nhìn các con trai con dâu, để bọn họ sẽ không bởi vì hắn bệnh liền khinh thường uy nghiêm người cầm quyền làm Hầu phủ, chỉ là khóe miệng vẫn luôn không ngừng co giật cùng bàn tay run rẩy đã bán đứng hắn, làm bộ dáng cố chống đỡ kia của hắn thoạt nhìn có chút buồn cười.
Hắn cứng rắn dùng thanh âm có chút lanh lảnh nói: “Vợ của lão Tam đâu, sao còn chưa thấy nàng tới!” Từ lúc phế công chúa trở về Quảng Bình Hầu phủ, không có thân phận công chúa, đành phải thành Tam phu nhân Quảng Bình Hầu phủ, chỉ là vị Tam phu nhân này lại để cho Quảng Bình Hầu phủ hao tổn tâm trí.
Vốn dĩ Quảng Bình Hầu phủ vì lễ hỏi cưới công chúa đã nợ nần chồng chất, bán sạch tất cả cửa hiệu điền trang, trong phủ ăn uống cao thấp đều thành vấn đề, trông cậy vào Tiết Mậu Nghiệp có thể làm một việc có thể diện, trông cậy vào Tiết Văn Hạo làm phò mã có thể giúp đỡ một phen nhưng Tiết Mậu Nghiệp bởi vì thân cận với Khang Vương, chẳng những mất việc, bây giờ còn không biết có thể bị liên lụy vào hay không, mà Tiết Văn Hạo sớm đã bị giam trong chiếu ngục, ngay cả tính mạng cũng chưa chắc giữ được. Lúc này có thêm một Tam phu nhân, đơn giản là có thêm một tên phế vật tiêu hao bạc lương thực, hoàn toàn không có trợ giúp, hết lần này tới lần khác Tam phu nhân này còn không phải là người có tính tình tốt.
Trần thị thấp giọng nói: “Sợ là, sợ là còn chưa tới.” Bụng của nàng càng lúc càng lớn, đã không thể đứng dậy đi qua đi lại với Tiết Mậu Nghiệp, chỉ có thể dựa nửa người vào ghế.
Vẫn là Diêu thị cười lạnh một tiếng: “Hầu gia không cần chờ vị Tam phu nhân kia nữa, chỉ sợ nàng còn tưởng mình là trưởng công chúa đấy. Mấy ngày nay ở trong Hầu phủ đánh nô chửi nô tỳ, còn ghét bỏ cơm nước trong phủ, sợ là lại nhớ tới chuyện trong phủ trưởng công chúa cơm ngon áo đẹp, ghét bỏ Hầu phủ chúng ta không hầu hạ được nàng.” Trong lời nói của nàng tràn đầy chanh chua, từ lúc ấy ầm ĩ muốn tách ra, bị Tiết Mậu Nghiệp từ đại Đồng về phủ bắt gặp, Tiết Mậu Nghiệp dưới cơn giận dữ bảo Tiết Văn Thanh quỳ bảy ngày ở từ đường, mang tiền tài thu riêng của Nhị phòng đều giữ lại, Diêu thị càng mất mặt ở trong Hầu phủ, ngay cả một câu cũng không nói được, tức giận đến mức đau thấu tâm can, càng hận phế công chúa. Nếu không phải lúc trước vì Cưới công chúa gây ra rất nhiều chuyện như vậy, Quảng Bình Hầu phủ sao lại rơi xuống loại tình trạng này, Nhị phòng cũng không đến mức không còn gì nữa.
Tiết Mậu Nghiệp tức giận đến mức thở hổn hển, vươn ngón tay không thành bộ dạng chỉ vào cửa: “Đi, đi gọi nàng tới đây cho ta. Nếu là chuyện của Hầu phủ, nàng muốn ở lại thì phải, phải tuân thủ quy củ mà tới đây!” Không phải hắn không muốn đuổi công chúa bị phế đi nhưng hắn không thể không cẩn thận, dù sao phế công chúa chung quy là huyết mạch hoàng gia. Nếu Quảng Bình Hầu phủ có trách phạt ngược đãi gì, khó đảm bảo sẽ không chọc giận tôn thất và trong cung. Cho nên bảo bối mắng không nỡ đánh không được ở lại Quảng Bình Hầu phủ, bọn họ đành phải tiếp lấy, còn không dám quá mức chọc giận nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT