Thẩm Nhược Hoa cười nhạt nói: “Đúng vậy, chỉ là ta y thuật nông cạn, thế mà không thể phát hiện chứng bệnh gì, khiến vương phi thất vọng rồi.”
Nụ cười quen thuộc của Chu Kỳ Hữu rốt cuộc có chút dao động, chậm rãi nhạt xuống: “Ngay cả Thẩm nữ y cũng chẩn không ra chứng bệnh của vương phi sao? Điều này thật sự là kỳ quái.”
Thẩm Nhược Hoa không muốn nhiều lời với hắn, hơi khom người: “Vâng, thật sự là hổ thẹn. Cho nên không dám quấy rầy Vương Phi nghỉ ngơi nữa, cáo từ trước.” Xoay người đi về phía xe ngựa của mình.
Chu Kỳ Hữu không mở miệng nữa, chỉ là sắc mặt từ từ âm trầm xuống, nhìn Thẩm Nhược Hoa lên xe ngựa chạy ra ngoài cửa phường thị, mới xoay người đi về phía vương phủ, gã sai vặt đi theo bên cạnh hắn tiến lên thấp giọng nói: “Thế tử, chỉ sợ bệnh tình của vương phi không đơn giản như vậy.”
Thanh âm của Chu Kỳ Hữu không có ôn hòa như ngày thường, lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi: “Dĩ nhiên không đơn giản, mắt thấy ta sắp đại hôn, lúc này Vương phi lại bị bệnh, còn là chứng bệnh các thái y đều chẩn đoán không ra, làm sao có thể bình thường.” Giọng nói của hắn càng ngày càng lạnh, “Nếu lúc này Vương phi có cái gì không ổn, chỉ sợ chúng ta phải trở về Ba Thục chịu tang, vậy tất cả dự định liền vô ích.”
Gã sai vặt thấp giọng nói: “Vậy có cần mời Tằng tiên sinh trở về không?”
Chu Kỳ Hữu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tằng tiên sinh có chuyện càng quan trọng hơn, sao có thể quấy rầy hắn.” Gã sai vặt đành phải vâng dạ đáp ứng, không dám tiếp tục lắm mồm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play