Chưởng quầy của tiệm đồ sứ thẳng đến vài ngày sau mới nhìn thấy nữ nhân đi Hồi Xuân đường cầu y, nàng đang ôm tiểu ca nhi tràn đầy cảm kích nói lời cảm tạ với Vương Phúc Sinh, vốn nàng còn sợ tiền khám bệnh ở Hồi Xuân đường quá đắt đỏ, cô nhi quả phụ bọn họ dựa vào việc giặt giũ quần áo cho người ta sống, không đủ bạc để trả nhiều bạc như vậy. Nhưng Vương Phúc Sinh lại nói ông chủ đã dặn dò, chỉ cần nàng cho năm mươi văn tiền thuốc là được. Vốn dĩ mắt thấy người không cứu sống được, đến Hồi Xuân đường chẳng những cứu được, còn không chịu nhận tiền khám bệnh của nàng, nàng sao có thể không cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng nhìn Vương Phúc Sinh hốc mắt đỏ lên, ôm con trai quỳ xuống, quy củ vái hắn một cái: "Đông gia không chịu gặp ta, ta cũng không thể quỳ cảm tạ nàng, chỉ có thể xin chưởng quỹ thay ta nói lời cảm tạ với đông gia, tạ ơn hắn đã cứu Thịnh Nhi nhà ta, đợi Thịnh Nhi lành bệnh nhất định phải để hắn tự mình đến dập đầu với đông gia và chưởng quỹ." Nàng vẫn chưa từng nhìn thấy vị đông gia của Hồi Xuân Đường này, mỗi lần đều là Vương Phúc Sinh bế đứa nhỏ đi vào nội đường khám chữa, cách một rèm dày, phụ nhân ngay cả giọng nói của đông gia cũng chưa từng nghe thấy, cũng chỉ coi đông gia là một lão lang trung tuổi cao đức cao vọng trọng y thuật tinh thâm.
Vương Phúc Sinh vội bảo nàng đứng lên, đem những lời Thẩm Nhược Hoa dặn dò nói với nàng: "... Mấy ngày nay không thể dính nước vào vết thương, mấy bao thuốc kia mang về sắc cho ca nhi uống. Nếu có gì không tốt thì trở về, cẩn thận đừng để ca nhi cào rách chỗ kết sẹo, qua mười mấy ngày sẽ từ từ tốt lên."
Phụ nhân vội đáp ứng, một tay ôm ca ca, một tay cầm mấy gói thuốc, ngậm nước mắt cảm ơn Vương Phúc Sinh.
Chưởng quầy của tiệm đồ sứ vừa thấy phụ nhân kia đi ra, mắt liền sáng ngời, hắn đã đợi mấy ngày rồi. Nếu như không thấy người nữa, hắn cũng muốn đi báo quan rồi, chỉ coi như là Hồi Xuân Đường trị không hết bệnh nhân giết người diệt khẩu nhưng hắn liếc mắt một cái lại trông thấy tiểu ca trong ngực phụ nhân, lập tức ngây dại. Hắn nhớ rất rõ ràng, ngày ấy phụ nhân ôm ca nhi, trên người ca nhi khắp nơi đều là vết thương sưng đỏ do bị nước sôi dội lên. Lúc đó đứa bé đã không còn sức lực, sắc mặt dọa người, ngay cả lang trung Hồi Xuân Đường nhìn cũng lắc đầu, bảo nàng ôm đứa bé về không cần phí tâm tư nữa nhưng bây giờ hắn thấy là cái gì? Đứa bé kia lại đang ở trong lòng nữ nhân, cúi đầu nghịch đèn lồng nhỏ trong Hồi Xuân Đường, sắc mặt hồng hào, không hề giống như sắp chết, rõ ràng là đã tốt lên rồi!
Hắn kinh hãi, bất chấp việc kinh doanh cửa hàng của mình, vội vàng bước tới, nói với phụ nhân kia: "Con của ngươi... Không phải đã không được sao?"
Phụ nhân kia đang nói chuyện với Vương Phúc Sinh, nghe hắn nói như vậy, lập tức nghiêm mặt, hung hăng gắt một tiếng: "Cái gì không được! Thịnh nhi nhà ta đây không phải đang tốt sao!" Nàng tức giận trừng mắt nhìn chưởng quỹ tiệm đồ sứ một cái, "May mà có đông gia Hồi Xuân Đường, là hắn dùng biện pháp chữa khỏi cho Thịnh nhi, còn cho ta chỗ thuốc này, chỉ cần uống theo là có thể khỏe mạnh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play