Tiết Văn Hạo không kiên nhẫn nghe tiếng ồn ào trong sân, trong lòng tràn đầy tức giận, chẳng qua là vì chuyện ở phòng ngủ qua đêm, sáng sớm đã cãi nhau, chung quy là nữ nhân kiến thức nông cạn, chỉ biết tranh giành dài ngắn ở trên đó. Hắn cau mày, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, Tiết Hưng vội vàng đi theo ra ngoài, khom người đi theo hắn: "Gia muốn đi trực sao?"
Tiết Văn Hạo nhớ tới trước đó đã đề cập với Thế tử Tiết Văn Hoài chuyện muốn điều ra khỏi Hàn Lâm viện, đến bây giờ còn chưa có kết quả, đi Hàn Lâm viện chỉ sợ lại sẽ bị các đồng liêu giễu cợt, còn có người hắn tránh còn sợ không kịp... Hắn nghĩ tới đây, càng phiền muộn, vung tay lên: "Không đi, đi Quảng Hòa lâu." Đoàn hát nhỏ ở nơi đó hát khúc đều rất không tệ.
Đi được hai bước, lão nhớ tới hỏi Tiết Hưng: "Bảo ngươi đi lấy đối bài lãnh hai trăm lượng bạc, có lấy được không?"
Tiết Hưng vẻ mặt đau khổ: "Gia, thật ra đã lấy được đối bài rồi, chỉ là phòng thu chi nói bạc của Quỳnh Bích viện chúng ta đã không còn lại cái gì, sợ là ngay cả hai mươi lượng cũng không lĩnh được."
Tiết Văn Hạo dừng bước, trên mặt anh tuấn lộ ra thần sắc tức giận, đang muốn phát tác, lại nghe thấy bên cửa hông có người gọi: "Tam gia"
Là Tề nương tử, nàng vẫn chớp chớp mắt như vậy, cắn môi sợ hãi nhìn hắn, trong tay cầm một cái giỏ, lót vải hoa nền xanh, trống trơn cũng không đặt cái gì trong đó, nhìn thấy hắn nhìn qua, vội vàng giấu cái rổ ở sau lưng:
Tiết Văn Hạo lộ nụ cười dịu dàng mà cười: "Là Tề nương tử đấy à, lại đến thăm Thẩm thị?" Hắn đã không kiên nhẫn gọi Thẩm Nhược Hoa là phu nhân, chỉ cảm thấy mỗi lần nhắc tới đều là sỉ nhục.
Tề nương tử nhẹ giọng đáp: "Dạ, mấy ngày trước đến thăm phu nhân thân thể tốt hơn chút. Cho nên muốn tới đây nhìn một chút." Nàng ta nhìn mi mắt tuấn tú của Tiết Văn Hạo, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, nhất thời trong lòng như nai con loạn chạy, thanh âm cũng càng thêm mềm mại: "Tam gia đây là muốn xuất phủ sao?"
Tiết Văn Hạo khó mà nói mình đi hí viện nghe kịch, nghiêm mặt nói: "Muốn đi phủ học làm việc"
Tề nương tử trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Trời lạnh, Tam gia trên đường cẩn thận." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, phúc thân chào Tiết Văn Hạo, xấu hổ e lệ vào phủ.
Tiết Văn Hạo nhìn Tề nương tử đi xa, mới chậm rãi nâng chân đi ra ngoài, trong lòng vẫn nhớ lại ánh mắt xấu hổ mang theo nụ cười của Tề nương tử, khóe miệng lộ ra nụ cười, quả nhiên tiểu nương tử này có tâm tư. Hắn quay đầu dặn dò Tiết Hưng: "Sau này Tề nương tử tới, bảo người gác cổng thông bẩm một tiếng."
Tiết Hưng ngẩn người, vẫn đáp ứng.
Vẻ xấu hổ trên mặt Tề nương tử mãi cho đến Quỳnh Bích viện mới biến mất, nàng ta cầm theo giỏ chờ ở cửa, chờ các nha đầu thông bẩm. Yêu Đào liếc mắt nhìn thấy giỏ trong tay nàng ta rỗng tuếch, không khỏi cười ra tiếng: "Tề nương tử thật sự là có lòng, đến thì đến đi, còn mang theo giỏ đến, chẳng lẽ là muốn tặng cho phu nhân nhà ta một cái giỏ làm lễ?" Vị Tề nương tử này tính toán tinh ranh, mỗi lần đến không phải mang theo một chút đồ chơi nhỏ, thì là tay không đến, lúc trở về lại phải lấy về càng nhiều, chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn. Trước giờ Tam phu nhân coi nàng ta là tỷ muội tri tâm, cho tới bây giờ đều là nàng ta muốn cái gì thì cho cái đó, nàng ta đã quen, mỗi lần tới đều phải xách giỏ hoặc là hộp đồ ăn đến, lấy đồ vật xách về.
Tề nương tử xấu hổ đến mức không nhịn được, cầm giỏ xách giấu ra sau lưng, nhìn Yêu Đào nói: "Tam phu nhân đâu? Ta đến thăm nàng." Trong lòng nàng ta sao có thể không tức giận, chỉ là hiện tại nàng ta phải nhịn, đợi đến có một ngày.... Nàng ta nhất định sẽ dạy những nha đầu mắt chó nhìn người này biết lợi hại, còn có Thẩm thị bệnh tật xiêu vẹo vô dụng này, nàng dựa vào cái gì có thể sống cuộc sống như vậy, rõ ràng cái gì cũng không bằng mình!
Nhưng lúc đi vào cô vẫn nở nụ cười dịu dàng săn sóc: "Nhược Hoa, thân thể ngươi đã khá hơn chưa?"
Ánh mắt Thẩm Nhược Hoa lạnh lùng nhìn vị Tề nương tử ân cần này, hơi lộ ra nụ cười: "Tề nương tử đến rồi." Nhưng vẻ mặt lại ủ rũ.
Tề nương tử cũng là người biết nhìn mặt mà nói chuyện, nàng ngồi xuống tràn đầy lo lắng nhìn qua Thẩm Nhược Hoa: "Nhìn khí sắc không được tốt lắm."
Thẩm Nhược Hoa gật đầu: "Sợ là lại kém mấy phần." Nàng nâng tờ đơn thuốc trên tay lên, "Mới cho người mua chút dược liệu đến, chuẩn bị sắc thuốc."
Tề nương tử thăm dò nhìn thoáng qua, quả nhiên trên tờ đơn viết chi chít tên nhiều loại dược liệu, nàng ngượng ngùng nói: "Ta không biết ngươi bệnh còn chưa khỏi, bằng không thì đã mang chút thuốc bổ tới cho ngươi."
Thẩm Nhược Hoa lắc đầu, lại nói: "Làm khó ngươi đến thăm ta, chỉ là thân thể ta rất mệt mỏi, đành không giữ ngươi ngồi ở đây nữa." Nàng liếc nhìn cái giỏ xách mà Tề nương tử xách tới kia.
Tề nương tử cũng không tiện nói ở lại, mở miệng nói với Thẩm Nhược Hoa: "Bánh ta mang về lần trước rất thơm, mẫu thân ta luôn khen ngợi, đệ đệ muội muội cũng rất thích ăn, mới một lát đã cướp sạch. Bánh đường hoa quế lúc trước cho cũng rất không tệ, không biết có thể mang thêm chút nữa hay không. Mấy ngày nay mẫu thân ta bị lạnh, ta thấy trên danh sách của ngươi không phải có mấy vị dược liệu sao? Không bằng cũng cho ta mang về đi." Cái xách giỏ kia chính là để đòi bánh ngọt và dược liệu.
Thẩm Nhược Hoa ngẩn người, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tề nương tử, còn có cái giỏ xách lớn trong tay nàng ta, một hồi lâu mới lắc đầu, cười nói: "Tề nương tử, bánh ngọt ngược lại có thể để Yêu Đào đi xem một chút có hay không. Nếu có nhiều có thể mang cho ngươi chút ít mang về. Thuốc này sợ là không thể cho ngươi, đều là ta chuẩn bị sẵn để dùng. Nếu ngươi muốn dùng thuốc, vẫn là mời lang trung đi xem bệnh lấy thuốc mới tốt, không thể đòi linh tinh rồi uống, cẩn thận uống ra cái gì không tốt."
Tề nương tử lập tức đỏ mặt, nàng xách giỏ lên, trong miệng nói bâng quơ: "Vậy không cần nữa, ta trở về ngay đây." Xoay người bước nhanh ra ngoài, cũng không để ý tới Yêu Đào ở sau lưng kêu: "Tề nương tử, không bằng ta vào bếp lấy bánh ngọt cho ngươi ăn trên đường nha."
Bước chân của nàng ta càng đi càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Hầu phủ, bàn tay nắm chặt giỏ xách có chút trắng bệch, không ngờ Thẩm thị lại dám nói chuyện với nàng ta như vậy. Rõ ràng cho tới bây giờ đều là nhu nhược để nàng ta bài xích lừa gạt, cho tới bây giờ đều là nàng ta nói Thẩm thị như thế nào thì Thẩm thị sẽ làm như thế đó, mắt thấy đã bệnh đến sắp chết nhưng lại giống như đổi lại thành tâm tính khác. Tại sao lại như vậy? Vừa nghĩ tới bị người vô dụng như Thẩm thị cười nhạo, trong lòng nàng ta liền đau đớn, sẽ có một ngày, nàng ta muốn Thẩm thị biết cái gì gọi là hối hận!
Tui đã làm đến chương 200 rồi nhưng bị mất từ chương 100 trở về trước. Giờ phải làm lại từ từ. Tạm thời beta lại đến chương 19 này. Từ chương 20-100 mình sẽ up trước (chưa beta về xưng hô cho phù hợp thôi nhưng không ảnh hưởng nội dung). Nếu mọi người yêu thích nhiều thì sau khi làm xong bộ này mình sẽ quay lại beta từ chương 20-100