"... Gia uống say đã quen với việc ta hầu hạ nghỉ ngơi rồi, dĩ nhiên là đến Tây sương phòng, chẳng lẽ ngươi không có nam nhân thì sống không được, còn dám đến Tây sương phòng ta náo, thật sự là không biết xấu hổ..." Liên di nương liếc mắt nhìn Quế di nương đứng trước mặt , cười lạnh nói, lại gọi nha đầu bà tử, "Các ngươi đều là người chết sao, nhìn người ta nháo tới cửa, còn để nàng ta ở đây làm càn, ngày thường nuôi các ngươi không phải là muốn dùng sao, cứ mặc cho nàng ta vừa đập vừa ầm ĩ như vậy? Còn không đuổi nàng ta ra ngoài, giáo huấn một phen cho tốt!"

Quế Di Nương cũng không nhượng bộ chút nào, tràn đầy trào phúng đứng ở tiền sảnh Tây sương phòng, phía sau nàng ta đi theo mấy bà tử cao lớn vạm vỡ, đều là một bộ dáng khí thế hung hăng. Nàng ta nói với Liên di nương: "Nói đến cũng nên gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, tốt xấu ngươi cũng là người sớm đã hầu hạ bên cạnh Tam gia, tuy chưa sinh hạ một trai nửa gái nhưng không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay tuổi cũng không nhỏ, chỉ sợ gia cũng sẽ không chào đón ngươi nhiều nữa, ta dù sao vẫn phải nhường cho ngươi chút." Nàng ta cười ôn hòa, lời nói lại rất chanh chua.

Nàng ta không để ý tới Liên di nương bị tức giận đến mặt trắng bệch, đánh giá bày biện ở Tây sương phòng, nụ cười trên mặt càng thêm khinh miệt: "Tỷ tỷ bố trí Tây sương phòng này thật đúng là lịch sự tao nhã, chỉ tiếc chung quy vẫn có chút thời điểm, nhìn thấy thỉnh thoảng hưng phấn, nhìn bình hoa này một cái, vẫn là bình hoa năm màu cơ đấy." Nàng ta tiện tay cầm lấy một bình hoa sứ năm màu trên giá hoa nhìn, trong miệng còn chưa dứt lời, rầm một tiếng bình hoa kia liền từ trong tay nàng ta ngã xuống, ngã vỡ nát bấy.

Nàng ta quay đầu lại cười với Liên di nương: "Thật xin lỗi, ta không cầm chắc nên rớt rồi nhưng nhìn cũng không phải hàng có giá trị gì, lát nữa ta đưa mấy cái tới đây cho tỷ tỷ thêm chút không khí mới, tuy rằng những đồ vật này dùng thuận tay nhưng chung quy vẫn phải bị đổi đi. Ai mà không thích đồ mới mẻ chứ."

Liên di nương đã tức giận đến mức tay cũng run rẩy,  nhảy dựng lên, chỉ vào Quế di nương: "Ngươi là cái thứ gì, hồ ly tinh leo giường sau lưng chủ. Nếu không phải phu nhân mềm lòng để lại ngươi, giống như ngươi sớm nên bị bán vào trong kỹ viện, đỡ phải có tâm tư này đến hại người."

Quế Di nương không cam lòng yếu thế, trả lời một câu: "Ngươi cũng chỉ là một con gà không thể đẻ trứng, lại có thể có mặt mũi gì?”

Hai người càng huyên náo, các bà tử cũng đều nhìn chằm chằm, một lời không hợp liền đánh nhau.

"Nhị vị di nương đang làm cái gì vậy?" Yêu Đào dẫn tiểu nha đầu tiến vào, nhìn Liên di nương cùng Quế di nương giằng co, lạnh lùng nói, "Phu nhân mới nghỉ ngơi, đã nghe thấy bên này huyên náo túi bụi, sai nô tỳ tới đây nhìn một cái."

Liên di nương thấy Yêu Đào tới đây, bước nhanh tiến lên, lôi kéo tay Yêu Đào: "Yêu Đào cô nương tới vừa lúc, ngươi phải thay ta phân xử, sáng sớm hôm nay nàng ta đã dẫn người đến phòng ta làm ầm ĩ, còn đập phá đồ đạc, ngươi nhìn một cái xem nàng ta lúc này mới nâng phòng thế mà dám làm như vậy, rõ ràng là không để gia cùng phu nhân vào mắt."

Quế Di nương lúc này đã không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, lộ ra một nụ cười ôn hòa, đến gần Yêu Đào: "Phu nhân có khỏe không? Ta lát nữa sẽ đi qua Đông sương phòng thỉnh an phu nhân, vốn nên qua hầu hạ phu nhân từ sáng sớm, chỉ là hôm qua một đêm không thấy Tam gia trở về, trong lòng nhớ nhung. Cho nên sớm đến chỗ Liên tỷ tỷ xem một chút, xem Tam gia có phải đã nghỉ ở chỗ này hay không."

Yêu Đào liếc mắt nhìn nàng một cái, mới nói: "Phu nhân cũng nghe được động tĩnh, mời hai vị di nương đi qua nói chuyện." Dứt lời, xoay người mang theo tiểu nha đầu rời đi.

Trong gian phòng phía đông, Thẩm Nhược Hoa nửa nằm nửa ngồi trên giường quý phi, nghe Liên di nương khóc kể: "... Gia uống say rồi, trước kia cũng nghỉ ở phòng phía tây, thiếp thân chẳng qua là đau lòng gia nên mới giữ gia ở lại phòng, nào ngờ mới sáng sớm, nàng ta đã dẫn người đánh tới cửa rồi."

khóc đến lê hoa đái vũ, vừa dùng khăn tay lau nước mắt, vừa nói: "Nàng ta vừa mới nâng phòng, cứ như vậy không thuận theo, không buông tha, bất quá là ỷ vào là mới nâng di nương. Nếu thời gian dài, chỉ sợ ngay cả phu nhân cũng không để vào mắt..."

Thẩm Nhược Hoa cười nhạt một tiếng, kéo chăn gấm mềm đã trượt xuống trên người lên: "Ngươi cũng biết mà, gia thương nàng, ai bảo nàng mới được gia yêu quý."

Liên di nương không ngờ mình khóc lâu như vậy, lại nói bóng nói gió, Tam phu nhân vẫn mềm nhũn như vậy, nửa điểm nóng nảy cũng không có,  nhất thời nóng nảy: "Vậy chẳng lẽ để nàng ta làm ầm ĩ một trận như vậy sao?"

Thẩm Nhược Hoa thở dài: "Thân thể của ta không dùng được, chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực." Nàng nhìn về phía Liên di nương: "Nàng bây giờ là thịt trong lòng của gia, ngươi vẫn nên nhường nàng một chút đi."

Liên di nương làm sao chịu, cơ hồ muốn nhảy dựng lên: "Phu nhân sợ nàng ta , ta cũng không sợ, chính là đến trước mặt gia ta cũng có lời muốn nói."

Thẩm Nhược Hoa lại lắc đầu: "Nàng đã được chải đầu nâng phòng, ngươi vẫn nên nhịn một chút. Nếu làm lớn chuyện, ta cũng không tiện nói." Chuyện này Hầu phủ từ trên xuống dưới đều biết, ngày đó lão phu nhân đã ngầm đồng ý để cho Kim Quế nâng phòng làm di nương.

Sắc mặt Liên di nương nhất thời càng thêm khó coi nhưng ả không nói thêm gì nữa, thấp giọng đáp lễ Thẩm Nhược Hoa rồi lui ra ngoài.

Khi Quế di nương đi vào lại không giống với Liên di nương, nàng ta tiến vào liền hành Đại lễ với Thẩm Nhược Hoa: "Phu nhân, thiếp thân thỉnh an phu nhân."

Thẩm Nhược Hoa gật đầu bảo nàng ta đứng lên, mời nàng ta ngồi xuống. Nàng ta lại kiên quyết không chịu, cung kính đứng ở bên giường Quý phi, nhận lấy bình rượu tiểu nha đầu đưa tới, cẩn thận thổi nguội rồi lại đưa lên cho Thẩm Nhược Hoa: "Phu nhân khoan hậu, thiếp thân lại không thể không tuân theo quy củ, phá hỏng ý tốt của phu nhân."

Thẩm Nhược Hoa liếc nhìn nàng ta một cái, trên mặt có chút tươi cười, quả nhiên là xuất thân Đại nha đầu, trong lòng có tính toán. Nàng cười cười, cũng không để cho nàng ta ngồi xuống nữa, nhận lấy chén uống kia đặt ở trên bàn, chậm rãi nói: "Đang tốt ngươi lại đi chọc nàng ta làm gì?"

Quế Di nương sắc mặt dịu dàng ngoan ngoãn, lời nói lại dị thường chém đinh chặt sắt: "Phu nhân tính tình rộng lượng, nửa năm qua bao dung nhượng bộ với nàng nhiều hơn, thiếp thân đã muốn vì phu nhân phân ưu, nên thay phu nhân tranh cho tốt thể diện." Nói đến hiên ngang lẫm liệt, một lòng vì Thẩm Nhược Hoa.

Thẩm Nhược Hoa lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Thân thể của ta không tốt, cũng không có tâm tư đó, ngươi đã được Tam gia yêu quý, lại là người mạnh mẽ, vậy nên biết nên làm như thế nào, đừng làm ầm ĩ quá mức là được." Ý của nàng là nàng sẽ không hỏi đến.

Trên mặt Quế Di Nương lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng che giấu, bái lạy Thẩm Nhược Hoa: "Thiếp thân hiểu rõ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play