Sau khi Tề đại cô nương đi vào Hầu phủ, được an trí ở trong sương phòng Thiên viện của Quỳnh Bích viện, nơi này không phải chính viện của Quỳnh Bích viện, chỉ là một gian sương phòng để không trong sân, bên trong bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường và bàn ghế, còn không bằng hạ phòng của đại nha đầu mặt mũi nhưng cho dù là như vậy Tề đại cô nương cũng rất vui vẻ. Nàng ta hao hết tâm tư cuối cùng vẫn tiến vào Hầu phủ, mặc dù hôm nay vẫn chỉ là thị thiếp không có danh phận nhưng nàng ta đã vào Hầu phủ, sớm muộn gì cũng phải cho một danh phận.
Tiểu nha đầu Thúy Thúy cũng được mang vào hầu phủ, còn đang hầu hạ bên cạnh Tề đại cô nương, lúc này đang ở trong sương phòng sờ sờ nhìn kỹ, thấy cái gì cũng kỳ lạ: "Phu nhân, mau nhìn mau nhìn, đệm chăn này đều là gấm đấy, sờ vào thật là bóng loáng..." Nàng ngồi ở bên giường, thật cẩn thận đưa tay sờ lên trên chăn gấm đã trải sẵn, "Phía trên còn thêu hoa, thật là đẹp mắt..."
Tề đại cô nương lúc này trong lòng đắc ý, lúc trước nàng rất kinh ngạc vì sao Thẩm Nhược Hoa lại có lòng tốt đón nàng ta từ trong ngõ nhỏ Nhân Thọ phường đến Hầu phủ, theo lý mà nói nếu nàng biết mình đã trở thành ngoại thất của Tiết Văn Hạo, như thế nào cũng sẽ hung hăng giáo huấn nàng ta một trận rồi đuổi ra ngoài, sao lại có lòng tốt như vậy, nghĩ tới nghĩ lui nàng ta đã hiểu rõ ràng, tất nhiên là Tiết Văn Hạo có tình ý sâu nặng với mình, mới có thể buộc Thẩm Nhược Hoa đi đón nàng ta vào Hầu phủ, ngoài ra nàng ta thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.
Nghĩ đến đây, nàng ta đắc ý cười ra tiếng, Thẩm thị vẫn không bằng mình, cho dù xuất thân cao quý, lại là phu nhân chính phòng nhưng bàn về sự sủng ái của Tiết tam gia, nàng ta còn kém xa mình.
Nghe Thúy Thúy nói, Tề đại nương tử tức giận quét mắt nhìn cô bé: "Không có kiến thức, chỉ là giường thêu gấm thôi cũng đáng để ngươi thích đến như vậy rồi, sau này còn có thứ tốt cho ngươi xem, mí mắt nông cạn như vậy chẳng phải là làm ta mất mặt sao."
"Phu nhân, cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy qua thứ nào tốt như vậy..." Thúy thúy từ nhỏ đã bị người môi giới mua dạy dỗ, làm sao có kiến thức gì.
Tề đại nương tử nghiêm mặt: "Đừng có kêu bậy, phu nhân phu nhân cái gì, bây giờ gọi ta là nương tử, chờ sau khi làm xong lễ, phải gọi là di nương." Nàng ta bây giờ cũng không phải là ngoại thất không danh không phận lén lén lút lút, làm sao có thể tùy ý cho Thúy Thúy gọi bậy. Nếu để cho người ta nghe thấy, chẳng phải là sẽ chê cười sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play