Trong Quỳnh Bích Viện, Kim Quế đã khuỵ gối không hề hay biết nhưng nàng ta vẫn chưa thể đứng dậy, chỉ có kính trà xong, được Thẩm Nhược Hoa gật đầu, Kim Quế mới xem như được nâng phòng, chân chính làm di nương. Nếu nàng ta đứng dậy, lễ này cũng không tính là thành.
Mặc dù nàng ta xuất thân là nha đầu nhưng vẫn luôn là nha đầu thiếp thân của Thẩm thị, thân kiều nhục quý làm sao chịu được khổ như vậy, đã đỏ mắt cắn răng gắng gượng chống đỡ, tràn đầy ủy khuất.
Nàng ta nghĩ không ra, không lẽ Tam phu nhân cố ý muốn gây khó dễ nàng ta? Nhưng muốn nâng di nương rõ ràng là Tam phu nhân chủ động nói, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, ngay khi nàng ta kính trà, thế tử phu nhân mời Tam phu nhân đi nói chuyện?
Nha đầu thiếp thân Bích Ngọc của nàng ta ghé sát vào, nhẹ giọng nói: "Di nương, hay là đứng lên nghỉ một chút đi."
Kim Quế liếc nhìn sảnh ngoài, chỉ thấy Phương Hạnh đang dựa vào lan can nói nói cười cười với tiểu nha đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng ta, rõ ràng là đang chờ xem chê cười của nàng ta. Còn có Liên di nương, cho dù là người không ở đây, khẳng định cũng để lại tai mắt.
Kim Quế cắn cắn môi, lắc đầu: "Không cần, phu nhân một hồi nữa sẽ trở về, lúc này nếu đứng dậy, chỉ sợ bọn họ lại giỏi trò gì đó." Không có gì quan trọng hơn có thể nâng phòng, nàng ta không thể không nhịn xuống mà chịu ủy khuất.
Thẩm Nhược Hoa dẫn Thanh Mai và Yêu Đào trở lại Quỳnh Bích viện, đã qua hơn một canh giờ. Nàng trở về phòng nằm xuống trên giường nhỏ, nhận lấy sữa bò nóng nha đầu đưa lên uống một ngụm nhỏ, mới gọi Yêu Đào: "Đi mời Hạ ma ma đến."
Hạ ma ma đang ở hành lang dặn dò nha đầu chuẩn bị cơm tối, nghe thấy tiếng trong phòng, vén rèm đi vào, hành lễ với Thẩm Nhược Hoa: "Nương tử đã trở về."
Lại rất lo lắng nhìn Thẩm Nhược Hoa: "Ở chỗ thế tử phu nhân không bị tức giận chứ?" Năm trăm lượng bạc kia chưa giao, chỉ sợ lão phu nhân sẽ không chịu bỏ qua như vậy.
Thẩm Nhược Hoa cười nhạt một tiếng: "Không đâu, thế tử phu nhân rộng lượng, đã bỏ ra trước năm trăm lượng kia rồi."
Hạ ma ma kinh ngạc không thôi, thế tử phu nhân từ trước đến nay khéo đưa đẩy nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, càng sẽ không thay Tam phòng chu cấp bạc, làm sao lần này lại là như vậy?
Chỉ là không đợi bà nghĩ rõ ràng, Thẩm Nhược Hoa đã mở miệng hỏi: "Ma ma, Trung Hải nhà bà bây giờ còn ở thôn trang không?"
Hạ ma ma trước kia mất chồng, chỉ để lại con trai độc nhất Lý Trung Hải, cũng là trang đầu trong thôn trang của Thẩm Nhược Hoa.
Hạ ma ma sửng sốt, gật đầu nói: "Dạ còn ở Thanh Hà trang. Cô nương là muốn..."
Thẩm Nhược Hoa gật đầu: "Ngày mai bảo hắn tới phủ gặp ta một lần. Nếu thích hợp, sau này cũng không cần ở trong thôn trang nữa."
Hạ ma ma sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng nói: "Cô nương, Trung Hải đã làm sai cái gì, sao lại không cho hắn ở trong thôn trang, hắn tận tâm tận lực quản lý thôn trang, cũng chưa từng..."
Thẩm Nhược Hoa lắc đầu: "Không phải hắn làm sai cái gì, là ta dự định gặp hắn. Nếu như hắn thích hợp, về sau liền ở lại trong thành thay ta quản lý cửa hiệu mặt tiền, không cần ở trong thôn trang làm nông nữa."
Hạ ma ma nhất thời vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội nói cảm ơn với Thẩm Nhược Hoa: "Cảm ơn cô nương, cảm ơn cô nương. Nếu có thể dùng tới hắn đó là phúc khí của hắn, ngày mai ta sẽ bảo hắn đến dập đầu với cô nương."
Thẩm Nhược Hoa khẽ mỉm cười, cũng không ngăn cản nàng. Nếu Lý Trung Hải thật sự đến kinh đô chuẩn bị cửa hàng, làm Đại chưởng quỹ, đây chính là còn tốt hơn làm trang đầu làm nông nhiều, chỉ riêng tầm nhìn thôi cũng không cách nào sánh được.
Tiểu nha đầu tiến vào đáp lời: "Phu nhân, vừa rồi Tam gia phái người đến lấy đối bài."
Hạ ma ma kinh ngạc nói: "Tam gia không phải ở chỗ Liên di nương, làm sao lại để cho người đến muốn lấy đối bài?"
Tiểu nha đầu sợ hãi nói: "Vốn nghỉ ngơi ở Tây sương phòng, chỉ là Nhị gia phủ Lâm Giang Bá sai người đưa thiếp mời đến, mời Tam gia đến Túy Hoa lâu ăn tiệc. Cho nên Tam gia phái người đến lấy đối bài, nói là trên người không có ngân lượng, muốn chi hai trăm lượng bạc."
Hạ ma ma nhất thời trợn mắt há hốc mồm, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tam gia mỗi tháng nửa điểm bạc cũng chưa từng giao đến trên sổ sách. Bây giờ còn lúc nào cũng lấy trên sổ sách. Nhưng hiện tại trên sổ sách đã chỉ có không đến năm trăm lượng bạc. Nếu lại chi thêm hai trăm lượng, thì ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không phát được."
Lần này, ngay cả tiểu nha đầu tới thưa lời cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhược Hoa, chờ nàng nói chuyện. Những nha đầu bà tử Quỳnh Bích viện này không thể so với Quỳnh Hoa viện, đều là không có trợ cấp cá nhân, chỉ dựa vào chút tiền tiêu vặt hàng tháng này sống qua ngày.
Thẩm Nhược Hoa khẽ cười lạnh, danh tiếng của tài tử phong lưu kinh đô chỉ sợ chính là lưu lại ở những nơi như Túy Hoa Lâu.
Nàng nhìn Hạ ma ma: "Ma ma cầm đối bài đi lãnh bạc phát tiền tiêu vặt hàng tháng đi, mặt khác lại lĩnh chút ít đi mua chút dược liệu trở về, ta còn có chỗ dùng. Đợi lĩnh xong, lại đưa đối bàicho Tam gia là được."
Hạ ma ma sững sờ, kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Hoa, đây là nương tử nhà mình mà bà quen thuộc sao? Sao nàng dám làm như vậy?
Thẩm Nhược Hoa lại nhìn về phía bà: "Ma ma còn không đi sao?" Giọng điệu nhàn nhạt, lại làm cho Hạ ma ma không dám cãi lời.
Hạ ma ma giống như bị ánh mắt lạnh nhạt của nàng nhìn đến thân thể chấn động, thấp giọng đáp ứng rời đi.
Đợi Hạ ma ma đi rồi, Thẩm Nhược Hoa mới rũ mắt xuống, bưng sữa bò chậm rãi uống, hiện tại bạc trong tay quá ít, cái gì cũng không làm được. Đừng nói là muốn đoạt lại nhưng thứ Thẩm thị vốn nên có, cho dù muốn sống tốt hơn cũng khó khăn, huống chi là hy vọng xa vời của nàng.
Thanh Mai tiến vào, đến trước mặt nàng nhẹ giọng nói: "Nương tử, Kim... Quế Di Nương còn đang quỳ ở sảnh ngoài, có muốn để cho người gọi nàng ta dậy hay không?"
Thẩm Nhược Hoa cười: "Đúng rồi, ta còn quên chuyện này." Nàng đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta qua đó cho Quế di nương hoàn thành lễ nào."