Trong Quỳnh Hoa viện, thế tử phu nhân Trần thị Quảng Bình hầu phủ và Nhị phu nhân Diêu thị ngồi đối diện nhau, trên bàn trà bày hai chén trà bốc hơi nóng, hai người lại chưa từng mở miệng, cũng chưa từng bưng lên uống một miếng, trong phòng một mảnh yên lặng.

"Nghe nha đầu nói, vài ngày trước Tam đệ muội bị bệnh nặng, ngay cả Lê Thanh viện cũng chưa từng đi." Trần thị vẫn đánh vỡ trầm mặc, chậm rãi mở miệng nói. Nàng ta xưa nay tính tình chậm chạp, nói chuyện cũng chậm rãi, làm cho người ta không nóng vội nổi.

Diêu thị cười nhạo một tiếng, đưa tay nâng chung trà lên, thổi chén trà nửa chìm nửa nổi, uống một miếng: "Nàng cho dù không bệnh, cũng không để ý chuyện gì. Nha đầu của hồi môn nàng thừa dịp nàng bệnh, ở trong thư phòng đã hầu hạ Tam gia, lúc này nàng còn nhớ mong nâng nha đầu kia làm di nương đấy."

Trần thị ngẩn người, thấp giọng nói: "Ta còn không biết có chuyện như vậy."

Diêu thị liếc qua nàng ta, bên môi cong lên một tia cười lạnh: "Ngươi là thế tử phu nhân, bận rộn quản lý việc nhà, nào có thời gian rảnh rỗi nghe những lời đàm tiếu này, trong phủ này cũng chỉ có ta người rảnh rỗi này đem lời nói của nha đầu bà tử coi là chuyện đứng đắn mà nghe." Lời kia rất ghen tị.

Trần thị cũng không giận, chỉ lắc đầu thở dài: "Thân thể của Tam đệ muội tiếp tục như vậy sợ là không tốt, lại không có một đứa con trai hay một đứa con gái, mới qua cửa không đến nửa năm đã nâng hai phòng di nương, ngày sau sợ là khổ sở."

Diêu thị mỉm cười, buông chén trà: "Chuyện Quỳnh Bích viện có chuyện nào theo ý nàng được chứ, lão phu nhân hỏi đến, cũng là tò mò, lúc này muốn nâng người làm di nương, lão phu nhân cũng chuẩn, không sợ..."

Nàng còn chưa nói hết, Trần thị hiếm khi lạnh mặt cắt ngang lời nàng: "Đó cũng là chuyện trong phòng Quỳnh Bích viện, lão phu nhân tự có tính toán, nơi nào đến phiên chúng ta nói."

Diêu thị bĩu môi, cũng không nói chuyện này nữa, lại nói tới chuyện khác: "... Nghe nói Thẩm đốc phủ đã đưa đến Đại Lý Tự, cũng không thấy nhà chúng ta đi xem một chút, vài ngày trước còn nghe nói trốn trong phòng khóc một trận, bị bệnh một trận xong lại không nhắc tới việc này nữa, lúc này ngay cả sai người đi xem cũng chưa từng, không lẽ là bệnh đến hồ đồ rồi."

Trần thị nhíu nhíu mày: "Đại Lý Tự là người bình thường có thể vào thăm sao? Nàng cũng không có cách nào khác."

Đang nói chuyện, tiểu nha đầu đi vào khuỵ gối nói: "Thường ma ma đến rồi."

Trên mặt Trần thị lộ ra nụ cười ôn hòa: "Mau mời ma ma vào." Diêu thị cũng ngậm miệng nhưng lại quay mặt đi, cũng không thèm nhìn Thường ma ma đi theo tiểu nha đầu vào.

"Ma ma đến rồi, mau ngồi xuống nói chuyện." Trần thị cười dặn dò tiểu nha đầu dâng trà cho Thường ma ma, "Nếm thử Phong Lộ mới pha đi."

Thường ma ma không lạnh mặt giống như ở Quỳnh Bích viện, lúc này vẻ mặt tươi cười, nửa ngồi trên ghế tròn, bưng trà Phong Lộ uống một ngụm, cười nói: "Đây là dính ánh sáng của Thế tử phu nhân, lão nô mới có thể uống được trà ngon như vậy."

Diêu thị nhìn bộ dáng Thường ma ma, cười ra tiếng: "Ma ma nói gì vậy, Lê Thanh viện của lão phu nhân cái gì cũng có, cũng không phải như Quỳnh Bích viện, ma ma không phải đã trở về hầu hạ lão phu nhân sao, nghĩ hẳn những trà này đều có." Trong bóng tối chính là đang nói chuyện Thường ma ma bị Thẩm Nhược Hoa đuổi về Lê Thanh viện.

Thường ma ma da mặt căng lên, cố nặn ra nụ cười: "Nhị phu nhân, là hạ nhân nào dám nghĩ đến những thứ này, dĩ nhiên là lão phu nhân bảo nô tỳ đi đâu thì đi đó."

Trần thị cắt ngang lời của hai người: "Là lão phu nhân bảo ma ma tới sao?"

Thường ma ma gật đầu: "Lão phu nhân nghe nói chuyện của Tam phòng, sai nô tỳ đến hỏi một chút, sổ sách và chi tiêu đều đã đưa cho Tam phòng rồi, sao còn gây ra những chuyện này." Vừa nghĩ tới Thẩm Nhược Hoa ép bà ta giao ra đối bài Quỳnh Bích viện, đưa bà ta về Lê Thanh viện, làm cho mặt mo của bà ta mất hết, trong lòng bà ta đầy bụng oán khí.

Trần thị khẽ gật đầu: "Ta đã phái người đi mời Tam đệ muội,ta  nghĩ một lát nữa sẽ đến, ma ma đã tới, dứt khoát cũng chờ một chút đi."

Diêu thị chán đến chết cầm quýt trên bàn lên, chậm rãi bóc ra miếng quýt bên trong: "Lão phu nhân lại ra phủ thuyết kinh rồi sao?"

Thường ma ma có chút sợ hãi đối với Diêu thị, thấp giọng nói: "Vâng, đi giảng kinh Phật cho các lão phu nhân và phu nhân của Thành An Bá phủ."

"Lão phu nhân của chúng ta thật đúng là tâm địa Bồ Tát, ngày ngày lễ Phật, còn giảng kinh Phật cho các phu nhân nương tử trong phủ công hầu, thật đúng là một cư sĩ thiện tín." Diêu thị cười đến mức cành hoa run rẩy, Trần thị vẻ mặt chất phác, giống như không nghe thấy.

Một hồi lâu, Thẩm Nhược Hoa mới đỡ tay Thanh Mai, mang theo Yêu Đào và Phương Hạnh tới, vào phòng với Trần thị, Diêu thị chào: "... Để các tẩu tử đợi lâu rồi, ta đi chậm, lúc này mới đến."

Diêu thị càn rỡ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong miệng cười: "Tam đệ muội gầy đi không ít, xem ra bệnh còn chưa khỏi hẳn."

Thẩm Nhược Hoa khẽ mỉm cười: "Tạ Nhị tẩu quan tâm, thân thể của ta ngược lại là khá hơn một chút, chỉ là không đi lại đã lâu nên mới chỉ đi một lúc đã không còn khí lực."

Trần thị dặn dò nha đầu đặt gối đầu ra sau lưng Thẩm Nhược Hoa, sắc mặt lo lắng nói: "Thân thể Tam đệ muội còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, Đại phu có nói gì không? Phải dùng thuốc gì?"

Thẩm Nhược Hoa nhìn vị thế tử phu nhân Quảng Bình Hầu phủ này, nói đến vị Trần thị này thật đúng là không tầm thường, nàng cũng không phải thê thất kết tóc của Tiết Văn Hoài thế tử Quảng Bình hầu, mà là kế phòng. Thê tử Đặng thị thê tử kết tóc của Tiết Văn Hoài gả đến Tiết gia không đến một năm đã bệnh chết, lưu lại một nữ nhi là Đại tỷ nhi Tiết Ngân Bình mới ba tháng. Khi đó Tiết gia đang bị đoạt tước, người có uy tín danh dự trong kinh đô cũng không chịu gả nữ nhi qua làm vợ kế cho Tiết gia, chỉ có Trần chủ bộ từ thất phẩm của Uyển Mã tự nguyện ý gả nữ nhi của mình sang đây. Cũng bởi vì Trần gia Đại cô nương Trần thị đã mười bảy tuổi, dung mạo tầm thường, không có người nào có thể chọn, lúc này mới làm thành quan hệ thông gia. Nhưng không ngờ Trần thị gả tới không được mấy năm, Tiết gia phục tước lại là Quảng Bình Hầu phủ, nữ nhi của chủ bộ thất phẩm trở thành phu nhân thế tử của Quảng Bình Hầu phủ, thật đúng là thành một truyền kỳ trong quý phủ ở kinh đô.

Ở trong trí nhớ của Thẩm thị, vị thế tử phu nhân này gần gũi săn sóc, là người tốt khó có được trong Quảng Bình Hầu phủ.

Thẩm Nhược Hoa không nhịn cười, vị Thẩm thị này thật đúng là ngây thơ ấu trĩ, con gái của Uyển Mã tự chủ bộ thất phẩm có thể ngồi vững vàng ở vị trí phu nhân của Quảng Bình hầu thế tử, ngay cả Quảng Bình hầu lão phu nhân cũng không bắt bẻ được, người như vậy sao có thể là nhân vật đơn giản, cũng chỉ có Thẩm thị mới cảm thấy nàng ta có thể thân thiết.

Nàng cũng không cự tuyệt hảo ý của Trần thị, dựa vào gối đầu ngồi xuống: "Đa tạ thế tử phu nhân, lúc trước Đại phu đã nhìn qua, chỉ là dùng thuốc cũng không thấy tốt, ngược lại hơi nặng một chút, sợ là không đúng bệnh, ta liền không dùng nữa."

Ánh mắt Trần thị chớp lên, nhẹ nhàng thở dài: "Vẫn là lại mời Đại phu đến nhìn một cái, thân thể quan trọng hơn, không thể trì hoãn.” Nàng ta ngừng một chút, mới lại nói, "Hôm nay mời Tam đệ muội đến là hỏi bạc giao cho công trung, vì sao còn không thấy Quỳnh Bích viện đưa tới?"

Bên kia Thường ma ma đã xụ mặt, ở một bên lạnh lùng nhìn Thẩm Nhược Hoa, trong ánh mắt tràn đầy âm độc, bà ta chờ Thẩm Nhược Hoa không biết trời cao đất dày làm khó dễ mình bị mất mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play