Thẩm Quân Nho ở trong nhà tại Kinh Đô nghỉ ngơi mấy ngày, liền vội vàng mang theo gã sai vặt chạy về Bảo Định, mắt thấy sắp đón năm mới, sau khi hắn bị mang đến Đại Lý Tự cũng không biết Thẩm phủ đã loạn thành bộ dáng gì, hắn thật sự là không yên lòng, cũng không lo lắng thân thể còn chưa khỏe mạnh, liền vội vàng trở về Bảo Định.
Thẩm Nhược Hoa không lay chuyển được hắn, đành phải kê mấy toa thuốc bảo gã sai vặt cầm chút thuốc, mang lên cho Thẩm Quân Nho uống, lại tự mình dẫn theo Hạ ma ma và Thanh Mai đưa đến ngoài cửa An Định.
Thẩm Quân Nho xuống xe ngựa, khẽ cười nói với Thẩm Nhược Hoa: "Không cần tiễn, thân thể con không tốt, sớm trở về đừng thụ để bị phong hàn." Hắn trải qua phong sương, trên mặt tràn đầy hiền lành hòa ái, "Chỉ sợ mẫu thân và đệ đệ ngươi cũng đang chờ ở trong phủ, ta sớm trở về còn có thể mang tin tức về cho bọn họ, con bây giờ sống không tệ."
Từ lúc Thẩm thị gả đến kinh đô, rất ít khi gửi thư về Bảo Định, đơn giản là nàng sống thật sự rất không ổn, lại không dám để cho nhà mẹ đẻ biết, chỉ sợ sẽ để cho phụ thân mẫu thân biết nàng gả cho Tiết gia từng ân cần đến cửa làm mai nhưng đối với nàng cực kỳ không tốt, không biết sẽ khổ sở cỡ nào. Chỉ là những thứ này chung quy là không giấu được Thẩm Quân Nho và Thẩm phu nhân, khi Thẩm phu nhân sai người đến kinh đô thỉnh an Thẩm thị, cũng đã phát hiện Thẩm thị ở phủ Quảng Bình hầu cũng không được coi trọng, ngay cả bà tử có chút mặt mũi cũng dám ném sắc mặt cho nàng xem, Thẩm phu nhân sau này biết được rất sốt ruột, vốn định tự mình đến kinh đô một chuyến nhưng còn chưa chờ khởi hành, Thẩm Quân Nho đã bị liên lụy đưa tới Đại Lý Tự.
Thẩm Nhược Hoa nhận lấy một bọc quần áo nhỏ từ tay Hạ ma ma, nói khẽ: "Trong này có chuẩn bị một ít áo bào giày mới làm, là cho phụ thân mẫu thân và nhị đệ đệ, là Thanh Mai bọn họ làm." Nàng không có kinh nghiệm ở chung với thân nhân, năm đó ở trong cung cũng chỉ là lễ quân thần, Thái hậu cho dù yêu thương nàng, tín nhiệm nàng hơn nữa, nàng cũng vẫn chỉ là thần tử trung thành.
Thẩm Quân Nho nhận lấy, nhìn Thẩm Nhược Hoa với khuôn mặt trầm tĩnh duyên dáng yêu kiều, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Rõ ràng nữ nhi trước mắt đã không còn khiếp đảm mảnh mai như trước, có sự bình tĩnh khiến người ta phải kinh ngạc, rõ ràng đây là chuyện tốt nhưng ông vẫn cảm thấy chua xót trong lòng. Rốt cuộc cuộc sống ở Quảng Bình Hầu phủ như thế nào mới có thể khiến nữ nhi biến thành bộ dáng này.
Hai cha con lại nói thêm vài câu, Thẩm Quân Nho ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Trời không còn sớm nữa, xem ra hôm nay tuyết còn rơi, đi thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT