Phúc Vương phi nói tới Vĩnh Gia quận chúa cũng là lòng chua xót, bà cúi đầu thở dài nói: "Đứa bé Húc Lâm kia mệnh khổ, tuổi còn nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, tuy rằng được đón vào trong cung nhưng đó lại là nơi tốt gì, Thái hậu nương nương mặc dù coi trọng nàng nhưng cũng không thể lúc nào cũng che chở nàng, cũng không biết những năm này nàng sống như thế nào, mắt thấy sắp thành hôn xuất cung, hết lần này tới lần khác lại…” Bà dứt lời lại thở dài, vẻ mặt khổ sở.
Chu thị vội trấn an bà: "Mẫu thân đừng buồn, thân thể quan trọng hơn.” Nàng cũng chưa từng gặp Vĩnh Gia quận chúa kia, tuy rằng thường xuyên nghe được chuyện có liên quan đến nàng ấy nhưng Vĩnh Gia quận chúa lại là cấm kỵ trong cung không cho nhiều lời.
Thẩm Nhược Hoa không ngẩng đầu, nàng chỉ cúi đầu nhìn khăn tay của mình, trên đó là Yêu Đào thêu hai cành hoa lan, rất tinh xảo đẹp đẽ, không giống nàng chưa bao giờ làm những công việc nữ công này, chỉ biết viết đơn thuốc. Khi đó Thái hậu cũng thường nói với những Thái phi kia, Húc Lâm là người hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ vậy mà ngay cả Bát ca (chim) biết nói chuyện mới tới của Hoàng thượng cũng không đi trêu chọc chút nào. Cả ngày đều ở trong dược phòng đọc sách học thuốc, không giống như một đứa trẻ tuổi còn nhỏ, ngược lại giống như một người lớn trong hình hài trẻ con. Nàng nghe các cung nữ nói, chỉ là cười nhẹ một cái, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, tuổi còn nhỏ nàng đã hiểu rõ, nếu không chịu cố gắng để cho mình trưởng thành, trở thành người bọn họ muốn, vậy tiểu quận chúa Tĩnh vương phủ mất cha mẹ che chở này có lẽ ngay cả thời điểm sống ra cung cũng khó khăn.
Phúc Vương phi cảm thán một phen, thấy Thẩm Nhược Hoa không hăng hái lắm, có chút rầu rĩ không vui, chỉ cho là nàng lo lắng chuyện Thẩm Quân Nho, vội cười nói: "Ngươi bớt lo lắng đi, Vương Gia đã nói với ta, Thẩm đại nhân lần này là người vô tội bị liên lụy, trong cung cũng biết, huống chi Thẩm đại nhân là người được việc, trong cung sợ là cố ý để Thẩm đại nhân vào kinh nhậm chức, chức vị nào bây giờ cũng không thể nói trước, chỉ là tất nhiên không cần ở lại phủ Bảo Định nữa."
Thẩm Nhược Hoa vội cười nói cảm ơn Phúc Vương phi: "Nếu không phải Vương gia Vương phi chiếu cố, lúc này làm sao có thể có chuyện tốt như vậy."
Phúc Vương phi khoát khoát tay, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của An ca nhi, oán trách nói: "Nói thêm lời như vậy coi như xa lạ rồi, ngươi chỉ cần an an ổn ổn sống, gặp ta một chút, trò chuyện với chúng ta là được rồi. Ngươi không đến ta còn ngại trong phủ vắng vẻ đấy."
Trên đường trở về Quảng Bình hầu phủ, Thẩm Nhược Hoa vẫn luôn tâm sự nặng nề, ngay cả hứng thú vén rèm ngắm cảnh phố xá ngày xưa cũng không còn. Thanh Mai không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ thấy giữa lông mày nàng không cử động cũng không dám quấy rầy nàng, một đường trầm mặc trở về hầu phủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play