Tuy rằng càng ngày càng có nhiều khách hàng hy vọng tiệm cơm Bạch Ký mở dịch vụ phục vụ mang đi: “Ngày nóng bức không cần ra cửa, ở nhà là có thể ăn được đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, vậy phải là phê đến cỡ nào nữa nha.”
Nhưng Bạch Nhất Nặc chỉ có thể uyển chuyển mà tỏ vẻ rằng: “Nhân viên không đủ, tạm thời không thể làm mang đi.”
Tính từ ngày cửa tiệm khai trương, kinh doanh chỉ mới một tháng, bởi vì việc làm ăn buôn bán tốt, cô đã thoát khỏi tình trạng khó khăn khi trong túi không có một đồng nào, cũng tính như là có chút tiền tiết kiệm nho nhỏ. Sau khi càng ngày càng có nhiều khách hàng mong cô mở rộng kinh doanh, cô quyết định tuyển một người phụ việc.
Rạng sáng bốn giờ rưỡi, sau khi dán thông báo tuyển dụng ở cửa, cô ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Địa điểm cô mua gà ta là cố định, gần đây có một cái chợ nông sản rất lớn, có một cửa hàng chuyên kinh doanh gà ta. Gà của nhà cô ấy không phải là gà cho ăn thức ăn chăn nuôi, là thịt gà thật sự được nuôi thả giữa núi rừng, lông sáng chân mỏng, thịt mềm, mùi vị tươi sống.
Nhưng người biết phân biệt hàng tốt hàng xấu ít, vì bán khá đắt, lượng tiêu thụ không bằng cửa hàng bán gà giả sát bên với giá rẻ hơn. Chủ cửa hàng là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn, giết gà rất nhanh, còn giao hàng đến tiệm.
Bà Vương có ba đứa con trai, lúc bà còn trẻ, khi con trai cả và chồng đi giao hàng xả ra tai nạn qua đời rồi. Thế là bà ấy một mình nuôi nấng con trai thứ và con trai út trưởng thành. Bởi vì con trai út khá nhỏ tuổi cộng thêm việc mồ côi từ trong bụng mẹ, bà Vương càng chiều chuộng con trai út hơn, trong nhà có cái gì ngon đều đưa cho con trai út.
Con trai thứ vì sự bất công của mẹ mà nản lòng thoái chí, sau khi trưởng thành thì lựa chọn đi ra nước ngoài. Đứa con trai út được yêu chiều lại một chút cũng không hiếu thuận, căn bản là khinh thường mẹ, cảm thấy bà ấy ở chợ giết gà bán vô cùng mất mặt, ngay cả tiệc cưới cũng đều không cho bà ấy đi, lấy tiền của mẹ, lại tuyệt nhiên không nói đến chuyện phụng dưỡng bà ấy thế nào.
Thế nên bà Vương đã đến tuổi an hưởng tuổi già, vẫn còn phải vì kiếm sống mà bận rộn, buổi tối thì ở trong chợ nông sản. Nếu không phải Bạch Nhất Nặc nghe thấy mấy dì bán rau khác nói đến việc này, cô vẫn không biết bà Vương thoạt nhìn rất lạc quan còn có quá khứ như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT