Đám người Bạch Nhất Nặc nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bảo cách thức ở chung của hai cha con này rất kỳ quái.
Chỗ chú Viên nói cũng không xa, lái xe hơn hai mươi phút là đến.
Kỷ Tử Hoài chỉ vào kiến trúc cổ kính trước mặt nói: “Đây là quán rượu gia truyền của chú Viên.”
Trong lòng Tô Mạt Mạt cực kì kinh ngạc: “Văn Hội Lâu à? Tôi biết đấy, nổi tiếng ở thủ đô lắm, rất nhiều người bên ngoài đến thủ đô nhất định sẽ tới nơi này ăn, tôi cũng từng chụp ảnh ở nơi đây.”
Văn Hội Lâu cổ kính, xa hoa, tràn đầy phong cách cổ xưa. Văn Hội Lâu là quán rượu trứ danh của thủ đô, đã có mấy trăm năm lịch sử, trải qua bấp bênh mà không sập, là lịch sử sống.
Bên trong Văn Hội Lâu rất yên tĩnh, không có nhiều khách hàng lắm, không phải Văn Hội Lâu buôn bán không tốt mà là nơi đây buôn bán quá tốt, khó cầu được một chỗ ngồi. Để đảm bảo chất lượng ăn cơm, Văn Hội Lâu thực thi chế độ hẹn trước, chiêu đãi ít khách hàng.
Nhân viên phục vụ chiêu đãi nhìn thấy Kỷ Tử Hoài, hiển nhiên biết anh ấy, nhiệt tình cười sau đó nói: “Ông chủ ở lầu hai chờ mọi người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT