"Sao vậy?" Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi.
"Hôm tôi mua nó, đã mua một loại thức ăn cho chó nghe bảo là tốt nhất, nhưng nó ăn hai miếng là không ăn nữa. Tôi tưởng là vấn đề của thức ăn cho chó, qua hai ngày lại đổi một lần, kết quả lần nào cũng như thế này, ăn một ngày là không đụng vào nữa, dường như cảm thấy thứ này rất khó ăn vậy." Quý Dư Trì xoa xoa huyệt Thái Dương: “Nó không ăn cơm tôi cũng hết cách, tôi vẫn nên đưa nó đi thôi.”
Quý Dư Trì nói muốn đưa con Samoyed này đi, Bạch Nhất Nặc không phản bác, dù sao đây cũng không phải là chó của cô, hơn nữa cô cũng bó tay chịu trói đối với chuyện chó không chịu ăn này.
Bạch Nhất Nặc ừ một tiếng, sau đó chuẩn bị bỏ đi.
Đúng lúc này, con chó nhỏ này rời khỏi chậu, lảo đảo đi tới bên chân Bạch Nhất Nặc. Nó vẫy đuôi, dùng đôi mắt to ướt át nhìn Bạch Nhất Nặc, mắt không chớp lấy một cái, vô cùng chăm chú.
Sau khi Quý Dư Trì nghe thấy bác sĩ nói nuôi thú cưng cũng có thể khiến tâm trạng tốt lên liền đi mua một con Samoyed. Con Samoyed này là con chó mà anh ta chọn đi chọn lại, giống và ngoại hình đều là tốt nhất.
Samoyed cũng vẫn chỉ chó con, chỉ lớn cỡ bàn tay, toàn thân đầy lông tơ trắng như tuyết, nhìn qua giống như món đồ chơi bằng lông, con mắt vừa to vừa tròn, ai thấy tim cũng đều mềm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT