Trịnh Tự Huân bừng tỉnh: “Nghĩa là năm loại sủi cảo bà chủ làm dùng năm loại nhân, năm loại độ lửa.”
"Cho nên sủi cảo mất nhiều thời gian công sức như vậy mới ngon hơn sư phụ Tô làm." Giang Hải Tấn thở dài một hơi: “Sủi cảo là một món ăn có độ khó trung bình, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, nếu muốn làm ngon thì khẳng định phải mất nhiều thời gian công sức.”
Giang Hải Tấn vừa trò chuyện với Trịnh Vân Phi vừa không quên sủi cảo nóng hổi của mình, nhanh chóng ăn hết tất cả sủi cảo.
Ông ấy ăn hết chỗ sủi cảo ấy, thỏa mãn tựa vào ghế dựa, nhớ lại cảm nhận vừa rồi.
Trịnh Vân Phi đã sớm ắn hết sủi cảo Trịnh Tự Huân mang tới, bây giờ đang đang ăn canh sủi cảo, bởi vì ăn cái xong phải ăn nước mà.
Trịnh Vân Phi liếc nhìn đối phương, nói: “Không phải ông nói mình đã ăn no rồi ư? Sao bây giờ lại ăn một bát sủi cảo to như thế?”
Giang Hải Tấn sờ cái bụng của mình, vui tươi hớn hở nói: “Ngày nào cháu trai tôi cũng nói với tôi nó đã thi được điểm Schrödinger, vậy thì tôi là dạ dày của Schrödinger.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play