Một vị khách thúc giục: “Ông nhanh lên đi, chúng tôi cũng chờ đấy. Để tôi chọn giúp ông, ông không thích sủi cảo năm màu thì gọi sủi cảo màu trắng hoặc là hình đĩnh vàng. Không biết ông xoắn xuýt điều gì, chỗ chúng tôi ăn sủi cảo năm màu chẳng phân biệt tuổi tác đâu.”
Trịnh Tự Huân nghĩ thầm, nhưng sủi cảo năm màu đắt mà. Sau thời gian dài bị cha dạy dỗ, tuy là trong lòng Trịnh Tự Huân không có thành kiến gì với quán ăn nhỏ nhưng vẫn cảm thấy đắt có cái hay của đắt.
“Tôi lấy hai phần sủi cảo năm màu, nhân tể thái thịt heo, đóng gói.”
Vị khách vừa nói: “...”
Khách: “Không phải ông nói sủi cảo năm màu chỉ cho trẻ con ăn sao?”
“Sủi cảo năm màu đắt mà, chắc chắn mùi vị ngon hơn. Hơn nữa cha tôi là một lão ngoan đồng, ông ấy nhìn thấy món sủi cảo này, chưa biết chừng còn vui vẻ hơn cả đứa trẻ ấy chứ.”
Bạch Nhất Nặc: "..." Ông Trịnh biết ông nói mình như vậy ở bên ngoài không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play