Trịnh Vân Phi hết sức tán thành gật đầu, trò chuyện với Hải Ninh về cuộc thi đấu đầu bếp quốc tế: “Xác thực, nếu biết dùng hương liệu thì chính là một bản lĩnh. Không phải tôi nói chuyện thiên vị. Tôi từng thử những món ăn dựa vào hương liệu thể hiện tài năng của người Ấn Độ, căn bản không lợi hại tới đâu. Nếu muốn so sánh trình độ về mặt hương liệu, người Trung Quốc mới là lão tổ tông, từ mấy nghìn năm trước thì chúng ta đã bắt đầu dùng hương liệu rồi.”
“Ví dụ như nấu lẩu, chẳng lẽ những người đó làm cốt lẩu sẽ ngon hơn cốt lẩu này sao?”
"Không đâu." Hải Ninh nhớ lại mùi vị của nồi lẩu, làm như có thật lắc đầu, cũng không hề có ý phản bác, bởi ông cũng cảm thấy nồi lẩu này là nồi lẩu ngon nhất mà ông từng ăn.
Hai người đang trò chuyện, càng nói càng tập trung tinh thần, bỏ quên Trịnh Tự Huân bên cạnh ra sau não.
Trịnh Tự Huân vốn không đang khoanh tay, chuẩn bị chờ ba cúi đầu nhận lỗi, nhưng đối phương lại kề cà không đến xin lỗi, trái lại bắt đầu trò chuyện với người bạn của ông, hoàn toàn không đếm xỉa tới ông. Ông cảm thấy quả đấm của mình như đánh lên bông gòn, không hề có hiệu quả, khiến người khác nản lòng không ngớt.
Cũng may trong việc ông đọ sức với ba thì Trịnh Tự Huân vẫn luôn là phía thất bại, vì biết bản thân không đánh thắng, cơn tức này tích lũy gom lại thì hết rồi.
Khi ông bình lặng trở lại, ông ngửi thấy mùi thơm kèm theo hầm nấu truyền đến càng lúc càng nồng, khiến ông càng lúc càng không thể phớt lờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT