Giang Thục Mẫn cảm thấy mắt của mình trở nên mơ hồ, không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa, Bạch Nhất Nặc nhìn thấy người khách này khóc, vội vàng vỗ vai động viên cô, nhưng không nói gì cả.
Cô không biết cô ấy đã trải qua những gì, nhưng biết rằng vào lúc này, cô ấy chỉ cần một chút an ủi là đủ rồi.
Giang Thục Mẫn nức nở mấy tiếng, qua một lúc mới phản ứng rằng bản thân không kiềm chế được mà đau lòng, rơi nước mắt ngay tại tiệm cơm Bạch Ký, khóc đến nỗi cô chủ cũng đến an ủi cô, mất mặt quá đi.
Mặt của Giang Thục Mẫn đỏ giống như mây hồng, vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, cảm ơn, cảm ơn, ngại quá, làm phiền cô buôn bán rồi.”
"Không sao đâu." Bạch Nhất Nặc sau khi xác nhận nhiều lần rằng cô ấy không sao, mới để cô ấy đi.
Giang Thục Mẫn bưng canh cá chua và cơm về vị trí ngồi. Khi Giang Thục Mẫn khó chịu sẽ không muốn ăn, hoàn toàn không có ham muốn gì. cô cũng không phải rất muốn ăn canh cá chua, chỉ là muốn mua cho mình một phần bù lại tiếc nuối của bản thân, nhắc nhở bản thân về sau nhất định phải đối xử tốt với mình trước, không thể coi đàn ông quan trọng hơn mình được.
Vừa rồi khóc giống như phát tiết cảm xúc, toàn bộ khó chịu của cô đều trút hết ra ngoài, Giang Thục Mẫn cảm thấy mình ổn hơn chút, nhưng không hoàn toàn ổn. Nhưng mà lúc cô như đi vào cõi thần tiên xa xôi, cô đột nhiên ngửi thấy một hương vị mê người, không nhịn được mà ngửi kỹ càng, nhìn theo nơi toả ra mùi hương, mới phát hiện hoá ra là hương vị của canh cá chua trước mặt cô toả ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play