Trịnh Vân Phi theo học sinh đi vào tiệm cơm Bạch Ký, sau đó thành thạo đi tới cuối đội ngũ bắt đầu xếp hàng, thuần thục đến mức hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu tiên.
Trợ lý đi theo phía sau ông, thấy đội ngũ rất dài thì có chút lo lắng: “Thưa ông, tiệm này đông quá, hơn nữa trông cũng không lớn, tại sao phải ăn ở chỗ này chứ?”
Trịnh Vân Phi nói: “Cậu nhìn vẻ mặt của khách khứa chỗ này là biết ngay thôi.”
Trợ lý nhìn về phía vị khách bên cạnh theo lời Trịnh Vân Phi, phát hiện có người ăn chậm rãi, có người ăn như rồng cuốn, thế nhưng thứ không thay đổi là vẻ thỏa mãn trên mặt.
"Dựa theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn tôi có thể tìm được đồ ăn ngon ở loại tiệm này." Sau khi nói xong, Trịnh Vân Phi đắn đo suy nghĩ: “Nhưng cũng rất hiếm khi tôi thấy quán nhỏ được hoan nghênh đến thế. Cậu xem, mặc dù là người đi cùng nhưng bọn họ không hề trò chuyện, dường như nói chuyện thì sẽ lãng phí thời gian ăn cơm vậy.”
Tuy là tiệm cơm Bạch Ký rất đông nhưng không hề ầm ĩ. Rất nhiều vị khách không vừa ăn vừa tán hươu tán vượn giống lúc ăn cơm bình thường. Ở tiệm cơm Bạch Ký, họ ăn đến mức không thèm nói chuyện, chỉ lo giải quyết đồ ăn trước mắt, dường như ăn chậm là có người khác đến đoạt.
Đến khi Trịnh Vân Phi có được đồ ăn của mình, ông mới hiểu vì sao đám khách này lại chăm chú như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT