Mùi hương này đã đánh thức La Điệt, khiến anh ho vài tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Kỷ Chi.
“La Điệt.” Đường Kỷ Chi gọi mấy lần, La Điệt mới giật mình mở mắt. Đồng tử mờ mịt một lúc mới dần tập trung lại, khàn giọng hỏi: “Đường Kỷ Chi?”
“Là tôi đây.” Đường Kỷ Chi đặt tay lên vai anh.
“Tiểu An đâu?”
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của La Điệt, Đường Kỷ Chi không nỡ nói ra sự thật, chỉ lắc đầu, đáp: “Tôi cũng không biết. Lúc tôi tỉnh lại thì tôi đã ở đây, là người kia cứu chúng ta.” Cậu chỉ về phía Lam Đồng.
La Điệt nhìn theo tay cậu.
“Cảm ơn.” Anh khẽ nói, giọng lạc đi.
Lam Đồng vẫn không đáp lại, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
La Điệt lại ho vài tiếng, cố gắng ngồi dậy, nói: “Tôi phải đi tìm Tiểu An, nó ở một mình không an toàn.”
Đường Kỷ Chi không ngăn, đỡ anh ngồi dậy rồi nói khẽ: “Nhưng trời sắp tối rồi.”
Nghe vậy, La Điệt khựng lại, bước chân lùi về, ngồi bệt xuống đất, cúi đầu xuống.
“Tiểu An và cha nó đến hòn đảo này cùng tôi. Tôi được cha nó cứu, lúc đó thằng bé mới mười hai tuổi, được cha nó bảo bọc rất kỹ.”
“Sau đó cha nó chết, trước khi chết đã gửi gắm Tiểu An cho tôi, từ đó nó là em trai ruột của tôi.”
Nói đến đây, La Điệt nghẹn ngào, rồi rơi vào im lặng.
Đường Kỷ Chi mấp máy môi, cậu vốn không giỏi an ủi, cuối cùng đành lí nhí nói: “Nó sẽ không sao đâu.”
Sự thật thế nào, ai cũng hiểu, nhưng đôi khi tự lừa dối mình một chút, sẽ dễ chịu hơn.
Đường Kỷ Chi siết chặt áo nơi ngực, trái tim đau nhói, cậu vốn không thích cảm giác này.
Vì vậy mà cậu yêu thích vẽ vời, hạn chế kết bạn, chỉ có thế cậu mới được yên tĩnh một mình, không bị cảm xúc của người khác chi phối.
Có như vậy, trái tim vốn không khoẻ từ bé của cậu sẽ không phải chịu thêm gánh nặng.
“Bọn chúng là ai vậy?” Một lúc sau, Đường Kỷ Chi hỏi: “Những thứ trên mặt bọn họ không phải vẽ bừa đúng không?”
“Không sai.” La Điệt cuối cùng cũng ngẩng lên, giọng anh vẫn khàn đặc, nhưng cảm xúc đã bình ổn hơn: “Chúng là người của tổ chức Ác Ma, không còn là con người nữa rồi.”
Ác Ma không phải một người, mà là một tổ chức, một tổ chức chỉ để thỏa mãn điều ác.
Những người tham gia tổ chức này hoàn toàn mất nhân tính. Ngoại trừ đồng bọn trong tổ chức, còn lại tất cả đều là con mồi, thức ăn.
Đa số người ở đây còn giữ được chút nhân tính, ăn quả chua, rễ cây trên đảo, hoặc nếu may mắn, họ sẽ gặp động vật không bị nhiễm bệnh.
Còn những kẻ không giữ nổi nhân tính thì sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để có cái ăn.
Thế là tổ chức Ác Ma ra đời.
Bọn chúng lấy cái ác làm niềm tự hào.
Sau khi giải thích xong, La Điệt lại ho, Đường Kỷ Chi đưa tay chạm lên trán anh: “Anh nghỉ ngơi trước đi, có gì từ từ rồi tính.”
La Điệt biết tình trạng của mình, không cố gắng gượng nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt thiếp đi.
Đường Kỷ Chi chỉnh lại tư thế nằm cho anh một cách thoải mái. Trong lúc đó, cậu vô tình liếc thấy một cái túi quen thuộc trong đống đồ rách mà Lam Đồng đã xé.
Một chiếc túi nano.
Đám người kia chỉ cướp vũ khí của La Điệt, cái túi rách nát này chả ai thèm nên không lấy, trước đó cậu cũng chẳng để ý đến.
Đường Kỷ Chi vui mừng mở túi ra, lấy tấm da hổ đắp lên người La Điệt. Có cái này rồi thì đêm nay khỏi lo lạnh nữa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Da cá sấu còn lại cậu giữ cho mình, rồi xách tấm da hổ nhỏ hơn, đưa đến trước mặt Lam Đồng: “Chỉ còn cái này, anh tạm thời khoác lên cho đỡ lạnh đi.”
“Không cần.” Lam Đồng nói xong, đứng dậy đi thẳng ra cửa hang, ngồi quay lưng lại Đường Kỷ Chi. Mái tóc dài mượt mà của anh ta buông xõa chạm đất, trông như một dải lụa óng ánh đẹp mắt.
Đường Kỷ Chi chợt thấy thái dương nhói đau, thấy rõ Lam Đồng không hề khách sáo mà là thực sự không cần, nên đành đắp tấm da hổ còn lại lên người La Điệt.
Quần đã khô, cậu mặc lại, rồi nhớ đến mảnh vảy xanh băng kia, nhìn vào đống lửa, nó đã cháy thành tro, mùi hương lạ cũng dần tan biến khỏi hang.
Xoa xoa thái dương, mắt cậu liếc sang tập vẽ, lật vài trang kiểm tra xem giấy đã khô chưa, để sau này còn tiếp tục vẽ.
Cứ thế, Đường Kỷ Chi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cậu trở về nhà cũ của mình, ngôi nhà này là cậu tự bỏ tiền túi mua, trang trí cũng tự tay làm. Vì cậu ngại giao tiếp với mấy anh thợ xây, mà dù có nói chuyện thì chắc chắn họ cũng không làm được theo ý cậu.
Thế nên cậu cứ lẳng lặng tự làm từng chút, vì dù sao cậu cũng có thừa thời gian.
Uống xong ly nước trong bếp, cậu như có thêm cảm hứng, lại trở về phòng vẽ. Trên khung vẽ to hơn người là hình ảnh một nam nhân ngư không chê vào đâu được.
Nhân ngư có mái tóc dài óng mượt, đuôi cá xanh lấp lánh ẩn mình trong làn nước, từng chiếc vảy như phát sáng, đẹp đến ngỡ ngàng.
Chỉ trừ đôi mắt.
Đôi mắt trống rỗng.
Chỉ cần vẽ thêm đôi mắt nữa thôi, bức tranh này sẽ hoàn mỹ và có thể giao cho ông thương gia giàu có rồi.
Đường Kỷ Chi cầm cọ tiến gần bức tranh, nhưng cảnh vật bỗng rung lắc.
Cậu nhắm mắt lại vài lần để lấy lại thăng bằng, nhưng khi mở mắt ra, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại ánh sáng trắng chói lòa…
Rồi cậu mở mắt ra.
Trước mặt vẫn là cái hang quen thuộc.
Hóa ra chỉ là mơ.
Đường Kỷ Chi ngồi dậy, cảm giác lạnh từ bên trong cơ thể biến mất, đầu cũng không còn đau nữa. Cậu biết mình lại may mắn thoát khỏi cơn cảm lạnh.
La Điệt vẫn đang ngủ say, cậu kiểm tra trán anh, thấy nhiệt độ đã hạ, chắc sau khi tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại nữa.
Tập vẽ cũng đã khô.
Đối với cậu, mọi thứ đều đang dần tiến triển tốt.
Chỉ có điều…
Trong hang không thấy bóng dáng Lam Đồng đâu.
Đường Kỷ Chi không suy nghĩ nhiều, giờ việc cấp bách là phải đi kiếm thức ăn và nước uống.
Bước ra khỏi hang, ánh nắng chói chang khiến cậu phải nheo mắt lại. Khi đã quen dần, cậu mở mắt ra nhìn quanh, rồi im lặng.
Trước sau trái phải đều là biển cả mênh mông, rừng cây ở phía đối diện, nhìn vào cứ như một khu rừng thần tiên đẹp đẽ. Còn nơi cậu đang đứng, nhiều lắm cũng chỉ là một mỏm đá lớn.
Mỏm đá này, qua bao thời gian, đã tự nhiên hình thành một cái hang sâu hoắm.
Nhưng đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng là: đáng lẽ cậu và La Điệt đang ở bên kia, làm thế nào mà Lam Đồng đưa bọn cậu ra cái mỏm đá giữa biển này được?
Cậu ngó xung quanh hồi lâu, không thấy bóng dáng con thuyền, cũng chẳng thấy Lam Đồng đâu cả.
La Điệt từng bảo, biển ở đây không có cá ăn được, chỉ toàn loại cá đột biến, chẳng khác nào mấy con quái vật trên đảo.
Trước đây có người nghĩ rằng đã là biển thì nhất định có lối ra đất liền, thế là họ đóng bè định trốn khỏi đảo. Nhưng mới chèo được vài dặm đã bị bầy cá đột biến ăn thịt rồi.
Đảo đã nuốt người, biển cũng không ngoại lệ.
Từ đó, chẳng còn ai dám có ý định băng qua biển nữa.
Gió biển thổi tới, tóc mái của Đường Kỷ Chi rủ xuống che đi đôi mắt đang đờ đẫn. Lúc này, cậu phải đi đâu để kiếm trái cây với nước uống đây?
Trái dừa với mấy loại quả, hết thảy đều nằm ở phía bên kia biển.
Ý chí cao vời vợi mới bừng bừng được một lát đã lập tức bị thực tế dội cho tan thành tro bụi.
Cậu cần làm gì đó để dời sự chú ý, thế là mở bảng livestream lên. Đang có 231 người xem online, bình luận bay qua bay lại không khác gì trạng thái bấn loạn của cậu lúc này:
【Chuyện gì đây?】
【Tối qua ở bên kia mà? Sao giờ ra tận biển thế này rồi? Mình bỏ sót chỗ nào rồi sao?】
【Mỹ nam cứu cậu ta hả? Dụ đến tận biển à?】
【Không phải biển này ăn thịt người sao? Sao có thể qua được vậy?】
【?????? Càng xem càng thấy mù mờ?】
…
Đột nhiên, Đường Kỷ Chi thấy cũng nhẹ lòng hơn, không chỉ mình cậu là bối rối.
Đóng bảng livestream lại, Đường Kỷ Chi ngần ngừ một lúc, cuối cùng quyết định không đi ra xa. Mặt biển trông thì bình lặng, nhưng ai biết được dưới đó đang ẩn chứa thứ gì. Cậu không muốn vừa đi một bước là bị một cái đầu bất thình lình nhảy lên tóm lấy rồi “Cạch cạch” kéo xuống đâu.
Nhưng Lam Đồng rốt cuộc là ai? Sao anh ta có thể băng qua biển được?
Giờ anh ta đang ở đâu? Có khi nào là bên kia đảo không?
Nghĩ đến nỗi đau đầu, cuối cùng Đường Kỷ Chi quay lại vào hang.
Cậu không biết làm gì nữa, không có thức ăn, không có nước uống, còn bị kẹt trên cái mỏm đá này, chẳng có gì trong tay cả.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Đường Kỷ Chi lại muốn ngủ, chỉ khi ngủ mới có thể quên đi cái đói và khát đang hành hạ.
Bỗng, La Điệt tỉnh lại.
“Đường Kỷ Chi.”
Đường Kỷ Chi lập tức tỉnh hẳn: “Anh sao rồi? Đã thấy khá hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” La Điệt khẽ thở ra, giọng vẫn khàn: “Cảm ơn nhé.”
Đường Kỷ Chi liếc thấy môi La Điệt khô nứt, ái ngại nói: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa tìm được nước.”
La Điệt chưa rõ tình hình hiện tại, nhưng anh biết Đường Kỷ Chi không có bao nhiêu sức chiến đấu, ra ngoài một mình rất nguy hiểm, nên gắng gượng đứng dậy: “Không sao, để lát tôi đi tìm.”
“Người đã cứu chúng ta…” Cậu cau mày, không biết tên của đối phương.
Đường Kỷ Chi cân nhắc xem nên giải thích thế nào, nhưng La Điệt đã hiểu lầm sự lưỡng lự của cậu theo hướng khác, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm: “Đó là một cao thủ. Chúng ta được anh ta cứu, là may mắn của chúng ta.”
Vận may này có lẽ là do đi theo Đường Kỷ Chi mà ra.
“Lần sau có duyên gặp lại, chúng ta hãy trả ơn cho anh ta.” La Điệt nhìn xuống vết thương của mình, sau một đêm, lớp bột trắng đã thấm hết, để lại một lớp màng mỏng bảo vệ vết thương.
“Cái này là…”
Đường Kỷ Chi giải thích: “Lam Đồng tìm được một loại quái vật, não của nó có chất chữa lành vết thương.”
“Cậu có nhìn rõ nó trông như thế nào không?” La Điệt hỏi.
Não của quái vật mà có thể chữa lành vết thương, sau này nếu có gặp loại này, có thể săn về làm thuốc dự phòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đường Kỷ Chi gật đầu, khả năng “Đọc một lần là nhớ” là điểm mạnh hiếm có của cậu.
“Vậy là tốt rồi.” La Điệt nói: “Cậu cứ ở đây đợi tôi đi tìm đồ ăn trước đã, nạp lại sức lực rồi chúng ta sẽ đi tìm Tiểu An.”
“Có chuyện gì sao?” Thấy biểu cảm của Đường Kỷ Chi hơi lạ, La Điệt cau mày.
Đường Kỷ Chi quyết định nói thẳng: “... Chúng ta đang ở giữa biển đấy.”
Khi La Điệt bước ra khỏi hang và thấy tình cảnh xung quanh, anh cuối cùng cũng hiểu câu “Chúng ta đang ở giữa biển” nghĩa là gì.
Nhìn vào cánh rừng bên kia, La Điệt im lặng. Đường Kỷ Chi không thấy được biểu cảm của anh, chỉ nghe được tiếng thở gấp, dồn dập, sau cùng là sự yên tĩnh.
“Chúng ta phải qua đó.” La Điệt nói với giọng trầm: “Ở đây không có thức ăn hay nước uống đâu, nếu không qua bên kia, chúng ta cầm cự được lắm cũng chỉ ba ngày.”
Còn một câu mà anh không nói ra, rằng Lam Đồng đã cứu hai người họ, nhưng lại thả họ trên tảng đá giữa biển, chẳng khác nào vứt họ từ tuyệt cảnh này sang tuyệt cảnh khác.
Để làm gì cơ chứ.
Đường Kỷ Chi cũng đau đầu không kém: “Vậy chúng ta qua bằng cách nào đây?”
Vừa nhìn thấy biển là đầu cậu đã ong ong rồi, có lẽ từ giờ trở đi sẽ chẳng bao giờ muốn thích biển nữa.
La Điệt im lặng.
“Đợi một chút, Lam Đồng sẽ xuất hiện mà.” Không biết sao, Đường Kỷ Chi cứ có cảm giác Lam Đồng sẽ quay lại.
La Điệt nhìn cậu.
Đường Kỷ Chi cười khẽ: “Chẳng lẽ anh ta lại tốn công cứu chúng ta, đi kiếm thuốc chữa, rồi để hai đứa ngồi đây chờ chết đói à?”
La Điệt không phản bác được, vì anh cũng chẳng có lý nào để phản bác cả.
Thế là họ chỉ biết chán nản quay vào trong hang chờ đợi.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lam Đồng vẫn không xuất hiện. Cành cây nhóm lửa đã hết, trong hang tối đen như mực, Đường Kỷ Chi và La Điệt mỗi người khoác một tấm da hổ, không ai nói lời nào.
Vết thương của La Điệt nghiêm trọng, dù đã đóng vảy, nhưng cơ thể đã lâu không được nạp thức ăn hay nước, tình trạng của anh còn tệ hơn cả Đường Kỷ Chi.
“Cũng tốt thôi.” Trong bóng tối, giọng La Điệt nghe có vẻ yếu ớt: “Tôi đã hứa với cha của Tiểu An sẽ luôn bảo vệ nó, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.”
Nói xong câu đó, La Điệt lại chìm vào suy nghĩ mông lung.
Đường Kỷ Chi siết chặt tấm da hổ quanh người, nằm xuống đất, trong đầu vụt qua vô số cảnh tượng như một đoạn phim ngắn. Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Lam Đồng.
Rốt cuộc người này là ai chứ.
Lúc yên tĩnh thế này thật lý tưởng để vẽ tranh, nhưng tiếc là quá tối, cậu cũng chưa luyện được kỹ năng “Vẽ trong bóng tối” nên đành bỏ qua.
Sáng hôm sau, ánh sáng đã rọi vào trong hang, báo hiệu một ngày mới. Đường Kỷ Chi ngồi dậy, cảm thấy cơ thể đã bắt đầu rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
La Điệt vẫn chưa tỉnh, nhưng nhịp thở đều đặn, khiến cậu yên tâm phần nào. Quấn theo tấm da hổ, Đường Kỷ Chi ra cửa hang ngắm mặt trời mọc, tay chạm vào thứ gì đó cứng cứng trong túi áo, là cuốn sổ vẽ.
Ngày mới, đón bình minh, cảnh đẹp ngập tràn thế này là thời khắc hoàn hảo để vẽ.
Mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên là bức vẽ chiếc bánh hamburger khổng lồ, Đường Kỷ Chi xoa xoa cái bụng đói meo, tưởng tượng chiếc hamburger ngay trước mắt, như thể cảm giác no nê ùa về.
Tự an ủi xong, cậu lấy bút ra, từ từ mở nắp, ngắm nhìn mặt biển xa xa, suy nghĩ: Giờ thì vẽ cái gì đây nhỉ?
Trong đầu cậu thật ra trống rỗng, chẳng biết phải vẽ gì, tay cứ để bút lướt tự nhiên. Đến khi dừng lại, cậu mới phát hiện mình vừa vẽ một con thỏ béo ú dễ thương.