Cậu hơi ngơ ngác nhìn chú thỏ béo mũm mĩm trên trang giấy, không khỏi tự hỏi: Ủa… Mình vẽ con thỏ hồi nào vậy ta?

Lý do khiến Đường Kỷ Chi sững lại là… Cậu bỗng nhớ đến món thỏ cay lần trước tự tay làm theo công thức. Vị ngon đậm đà khỏi phải bàn, đến nỗi thằng nhóc mập nhà kế bên còn phải chạy qua xin một bữa.

Đường Kỷ Chi lật qua trang khác, định vẽ thêm chút nữa, nhưng ý tưởng trong đầu giờ đã bị món thỏ cay chiếm hết. Cuối cùng, cậu đành gác bút, gấp cuốn sổ lại và quay sang nhìn về phía bên kia biển.

Bình minh vừa lên, những tia nắng vàng óng chiếu xuống mặt biển xanh thăm thẳm, tạo thành từng đốm sáng lấp lánh như vụn vàng, điểm thêm tiếng chim hót líu lo, cả khung cảnh đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nếu không phải là một thế giới ăn thịt người, Đường Kỷ Chi nghĩ chắc cậu sẽ thích nơi này lắm, thậm chí có khi còn chọn đây làm nơi định cư. Cảnh sắc nơi này quả thật có thể khơi gợi cảm hứng bất tận cho cậu.

Chôn xác ở một hòn đảo xinh đẹp thế này, nghe cũng đâu có tệ…

Lòng dạ Đường Kỷ Chi bỗng yên bình đến lạ, thậm chí còn hơi vui. Cậu định quay về hang ngủ một giấc thật ngon, thì bỗng nghe thấy một âm thanh nho nhỏ vọng lên từ dưới tảng đá.

Cảm giác giống như có gì đó đang cào cào từng nhát bên dưới ấy.

Có phải là quái vật cá nào đó từ dưới biển bò lên không nhỉ?

Đường Kỷ Chi ngập ngừng hai giây, bước nhẹ lên trước, rồi len lén cúi đầu xuống xem.

Trong tầm mắt của cậu, một con thỏ trắng tinh đang nằm dài trên tảng đá phủ đầy rêu xanh rì, mũi hít hít trên mặt rêu, hai cái tai vểnh lên thật cao, chân sau bên phải không ngừng run run, như thể đang giũ nước hoặc cào cấu gì đó.

Bỗng nhiên, con thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như hồng ngọc chạm vào ánh mắt của Đường Kỷ Chi. Và ngay khoảnh khắc đó, cậu chắc chắn rằng đây là một con thỏ trắng bình thường, hoàn toàn không nhiễm bệnh hay gì cả.

Đường Kỷ Chi: “!!!”

Một cảm giác khó tả trào dâng trong ngực, tim đập mạnh không kiểm soát được.

Một con thỏ sạch sẽ, không nhiễm bệnh, toàn thân trắng tinh sao lại đột ngột xuất hiện trên tảng đá giữa biển thế này, ngay sau khi cậu vừa vẽ một con thỏ chứ?

Là ngẫu nhiên thôi? Trùng hợp? Hay là…?

Cùng lúc đó, màn hình bình luận cũng nổ tung:

【Thỏ từ đâu ra thế?!】

【Là mỹ nam cứu về hả? Vậy là mỹ nam còn sống á?】

【Tôi chẳng thấy mỹ nam đâu cả, con thỏ này từ đâu nhảy ra thế?】

【Ủa? Tự dưng xuất hiện một con thỏ? Khá là thú vị đấy.】

Chưa để khán giả bình luận xong, hai trăm người đang xem bỗng thấy chú thỏ xinh xắn, trắng như tuyết, nhìn Đường Kỷ Chi, hai cái tai run run, sau đó liền cúi đầu xuống một cách dễ thương, rồi đột ngột tung mình nhảy lên, phóng thẳng tới chỗ cậu. ( app TYT - tytnovel )

Bốn cái chân ngắn cũn ấy dường như được trang bị bộ chống trượt siêu hạng. Chỉ trong vài giây, chú thỏ đã nhảy đến trước mặt Đường Kỷ Chi, nhón hai chân trước lên như chào, rồi tăng tốc, chạy thẳng đầu vào tảng đá bên cạnh. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chú thỏ trắng mềm oặt, nằm sõng soài trên mặt đất.

【Ôi trời! Có phải tôi hoa mắt không vậy?】

【Cái này là câu chuyện ngụ ngôn gì nhỉ, thầy văn có dạy, hình như là… “Thủ cúc đãi thỏ”?】

【???】

【??????】

【Trùng hợp! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!!!】

Đường Kỷ Chi đứng ngẩn ngơ, không thấy đám bình luận đang nổ ra loạn xạ, nhưng trong đầu cậu như bùng nổ một cơn bão.

Lúc chú thỏ nâng hai chân trước lên nhìn cậu, cậu nghe thấy một giọng nói vui vẻ vang lên trong đầu: “Chủ nhân, xin hãy ăn tôi đi.”

“Nhất định phải ăn tôi nhé.”

Con thỏ trắng đâm sầm vào tảng đá, nằm sõng soài dưới đất.

Một ý nghĩ ngớ ngẩn nảy ra trong đầu Đường Kỷ Chi: Con thỏ trắng đột ngột xuất hiện này chính là chú thỏ mà cậu vừa vẽ ban nãy.

Nhưng mà… 

Cậu chỉ vừa vẽ một con thỏ thôi mà, sao tự dưng lại có một con thỏ thật chạy ra đây? Đường Kỷ Chi nhìn con thú cưng mũm mĩm nằm lăn quay dưới đất, là một con thỏ trắng trưởng thành, tròn trịa béo núc như một quả bóng, giống y chang con thỏ cậu vẽ đến 80%.

“…”

Nhịp thở cậu trở nên dồn dập, mắt hơi hoa lên, cơ thể bỗng chốc nhẹ tênh như đang bay.

Đến khi…

“Đường Kỷ Chi.” Một giọng nói yếu ớt kéo cậu về thực tại. Đường Kỷ Chi siết chặt tay, cảm nhận rõ ràng sự sống trong thân thể mình.

Cậu chậm rãi quay đầu, thấy La Điệt đang bước ra từ trong hang.

Khuôn mặt La Điệt tái nhợt không còn chút máu, toàn thân như sắp không trụ nổi nữa, yếu ớt và già nua, nhưng đôi mắt anh lại rất ấm áp.

“Tôi dậy mà không thấy cậu đâu.” La Điệt nói: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao đâu, chúng ta hên lắm.” Đường Kỷ Chi hít sâu, cố bình tĩnh, nhưng ý nghĩ mình vừa biến thành thần bút vẫn làm cậu khó mà giữ nổi sự điềm tĩnh.

Để La Điệt không nghi ngờ, Đường Kỷ Chi chỉ vào con thỏ trắng dưới đất: “Đó, một con thỏ trắng dâng tận miệng rồi.”

La Điệt nghiêng đầu, lông mày khẽ nhíu lại, Đường Kỷ Chi biết anh đang lo gì.

Cậu nhấc con thỏ trắng lên, ngón tay vuốt ve bộ lông mượt mà, dừng lại vài giây, trong đầu bỗng nhớ đến giọng nói phấn khích vừa vang lên khi nãy. Cậu mở mắt con thỏ ra và nói: “Anh nhìn này, mắt nó bình thường mà.”

Cách phân biệt ma vật đơn giản và rõ ràng nhất là qua màu mắt: Đỏ sậm pha chút đen, chắc chắn là ma vật.

Một số ma vật có trí tuệ cao, có thể hiểu được tiếng người, thậm chí bắt chước tập tính loài người, nhưng mắt của chúng thì không thể giả trang nổi.

Đôi mắt tối của La Điệt lập tức sáng lên.

“Tôi cũng chẳng rõ con thỏ này từ đâu ra, tự nhiên nó đâm sầm vào tôi thế đấy.” Đường Kỷ Chi nói: “Nhưng mà… Dù nó xuất hiện thế nào, thì ít ra chúng ta cũng có đồ ăn rồi.”

Đường Kỷ Chi biết rất rõ, chuyện bất kỳ thứ gì cậu vẽ ra đều có thể trở thành thật là bí mật sống để bụng chết mang theo, cậu phải giữ bình tĩnh.

La Điệt cũng không nghi ngờ lời cậu. Sự xuất hiện của con thỏ trắng lập tức khơi dậy bản năng sinh tồn trong anh, vẻ mặt anh bừng lên sức sống, nhìn quanh, chần chừ hỏi: “Liệu có phải do người cứu chúng ta gửi đến không…”

Đường Kỷ Chi nhìn lại, im lặng đáp lời.

Im lặng là câu trả lời hay nhất.

Thấy vậy, La Điệt không hỏi nữa, cả hai ngầm hiểu rằng: Con thỏ trắng này là do Lam Đồng gửi đến cứu họ.

Còn vì sao Lam Đồng không lộ diện?

Chẳng ai đoán được nước đi của một kẻ mạnh.

Được tặng nguyên con thỏ đã là may mắn lắm rồi, nhưng mà… Không có nước, không có dao, không có cành cây, khoan nói đến chuyện nhóm lửa để nấu nướng.

Đường Kỷ Chi nhìn con thỏ trắng, nhăn mặt: “Làm sao xử lý được đây?”

Sớm biết vậy thì cậu đã vẽ luôn cả món thỏ cay rồi.

Khoan đã…

Nếu thế thì sao cái hamburger cậu vẽ lúc trước không xuất hiện nhỉ?

Đường Kỷ Chi đứng ngơ ngác, mông lung nghĩ ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play