Đường Kỷ Chi tỉnh dậy, nói đúng hơn là tỉnh lại vì lạnh.

Từ từ mở mắt ra, xung quanh lờ mờ tối, trong không khí phảng phất mùi tanh nhẹ của biển. Cậu nhận ra mình đang nằm trong một cái hang, bên cạnh có tiếng lách tách bập bùng.

Cậu quay đầu, thấy một ngọn lửa màu vàng sáng rực.

Bộ đồ ngủ trên người nhăn nhúm, ướt dính, càng làm cậu lạnh run lên từng đợt.

Đường Kỷ Chi dịch lại gần đống lửa, hơi ấm truyền đến khiến cậu bất giác rùng mình.

Sờ tay vào túi, bút và quyển phác thảo vẫn còn, nhưng giấy thì ướt hết cả. Cậu cẩn thận đặt nó cạnh đống lửa để hong khô.

Làm xong hết, khi cơ thể đã dần ấm lên, đầu óc mới dần tỉnh táo lại để nghĩ ngợi.

Trong hang chỉ có mình cậu.

Chẳng lẽ La Điệt đã cứu mình? Cả đống lửa này cũng là anh nhóm sao? Nhưng anh đâu rồi?

Đường Kỷ Chi cố không nghĩ đến Thời Tiểu An. Đầu cậu hơi đau, thở cũng hơi nặng nề, dấu hiệu của cảm lạnh, mà điều này thì chẳng tốt chút nào.

Bị cảm trên đảo hoang, không có thuốc men, trời biết sẽ thành ra thế nào nữa.

Đường Kỷ Chi vắt quần áo trên người, có thể vắt ra cả nước. Nhìn quanh thấy bên đống lửa còn mấy cành cây thừa, cậu ngập ngừng, rồi dựng một cái giá bằng cành cây và treo áo lên để phơi.

Vừa nhúc nhích một cái, mấy vết thương lại nhói lên, khiến cậu nhăn mặt khó chịu. Cúi xuống xem, trên tay, eo, và cả lưng đều trầy trụa đủ kiểu.

Đường Kỷ Chi day day thái dương, chợt nhớ ra một điều quan trọng. Cậu không nhớ đã xảy ra chuyện gì trước đó, nhưng nếu có khán giả xem livestream, có thể xem họ nói gì để hiểu rõ hơn tình hình chăng?

Mở bảng điều khiển lên, cậu thấy có đúng hai người đang xem, mà lại chẳng có một bình luận nào.

Hơn nữa, hệ thống không có chức năng xem lại, chỉ phát trực tiếp mà thôi.

【Ồ, tỉnh rồi hả? Lì thật, chết không nổi à.】  - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ngay lúc Đường Kỷ Chi định tắt bảng điều khiển thì một dòng bình luận màu đỏ hiện lên, đó là của ID cậu nhận ra ngay – “Ta thực sự là tam hoàng tử”.

Xong dòng bình luận đó, hắn cũng không lên tiếng nữa.

Đường Kỷ Chi thở dài, tắt bảng điều khiển. Bụng đói réo lên inh ỏi, cậu đành xoa xoa cái dạ dày suốt ngày không được ăn no, lưỡi liếm môi khô nẻ.

Áo cũng khô tạm rồi, cậu mặc vào, rồi cởi quần ra để phơi nốt.

Đang cởi quần đến nửa chừng thì nghe thấy tiếng bước chân.

“La Điệt…” Đường Kỷ Chi vừa lên tiếng gọi, nhưng ngay khi người bước vào, cậu liền nín bặt.

Đó không phải La Điệt. Người vừa xuất hiện là một kẻ hoàn toàn khác, lại còn đang vác La Điệt trên vai. Anh ta để trần nửa thân trên, da trắng đến nỗi như phát sáng, hạ thân chỉ quấn một mảnh vải xám, đi chân trần.

Mái tóc dài của anh ta mới là điểm gây chú ý nhất, dài tận đến eo, mà lại là một gương mặt đẹp không tì vết.

Khi ánh mắt anh ta quét đến Đường Kỷ Chi, cặp đồng tử có viền xanh lam nhạt, đẹp như biển cả, nhưng cũng lạnh lùng vô cảm y như nước đá.

Đợi đến khi anh ta ném La Điệt xuống đất, Đường Kỷ Chi mới sực tỉnh, vội kéo cái quần đang cởi dở lên.

“La Điệt…” Đường Kỷ Chi vội đỡ La Điệt lên. Thở yếu lắm rồi, vết thương trên đầu sưng trắng bệch, không chảy máu nữa.

Trên đầu không phải chỗ duy nhất bị thương. Phía bên eo phải của La Điệt bị cắm một nhánh cây, cũng không chảy máu luôn.

Đặt tay lên trán La Điệt, hơi nóng hầm hập khiến Đường Kỷ Chi cảm thấy căng thẳng. 

Sốt cao, trọng thương, mất máu, không có thuốc.

Tay Đường Kỷ Chi hơi run lên, rồi cậu ngước nhìn người đàn ông tóc dài, hỏi: “Anh… Có thấy một thiếu niên nào không?”

Im lặng hơn mười giây, người đàn ông tóc dài mới đáp: “Không.”

Giọng của anh ta rất êm tai nhưng lạnh băng, nghe không có chút cảm xúc nào.

Đường Kỷ Chi thất thần, rồi nhanh chóng nói: “Cảm ơn.” 

Cậu cảm thấy đầu nhức kinh khủng hơn.

Dù sao đối phương cũng là ân nhân cứu mạng, Đường Kỷ Chi gượng cười: “Cảm ơn anh đã cứu tôi và bạn tôi. Tôi là Đường Kỷ Chi.”

“…” Đối phương không nói gì cả.

Đường Kỷ Chi cũng không ngượng, cúi đầu xem tình trạng của La Điệt. Nói thật, cậu chẳng biết phải làm sao. 

Nếu mình bị thương nặng như này, cậu có thể sẽ tìm một chỗ yên tĩnh để chờ chết, vì cậu không thích nghĩ nhiều, cũng không thích làm mấy thứ phức tạp.

Nhưng đây là La Điệt, là người bạn cậu đã kết giao từ khi đến đảo này.

La Điệt không giống Thời Tiểu An, người luôn lắm mồm.

Nhắc đến Thời Tiểu An, Đường Kỷ Chi ấn tay lên thái dương, nhắm mắt, ép bản thân không nghĩ về cậu nhóc.

La Điệt ít nói, nhưng anh rất tốt với Thời Tiểu An, thậm chí là với cả cậu – Một tên tân binh mới quen biết.

Thật ra, anh là một người rất dịu dàng.

Đây chính là cách mà Đường Kỷ Chi nghĩ về La Điệt.

Giờ thì La Điệt sắp chết.

“Ta không có tên.” Người đàn ông tóc dài đột nhiên nói: “Đặt tên cho ta đi.”

Ý nghĩ của Đường Kỷ Chi đột ngột bị cắt ngang, ngẩng lên nhìn: “Hả?”

Đối diện ánh mắt lạnh như băng ấy, cậu nhận ra đối phương không hề đùa giỡn chút nào. Nếu không phải tình cảnh này căng thẳng quá, chắc cậu đã bật cười từ lâu.

Có ai mà lại không có tên rồi kêu người lạ đặt tên cho chứ?

Người đàn ông tóc dài nhìn cậu chăm chú, ánh mắt lạnh lùng và xa cách. Trước áp lực đó, Đường Kỷ Chi không đoán ra được ý đồ của anh ta, đành nghĩ một lúc rồi thử đáp: “Hay là gọi anh là Lam Đồng nhé?”

“Ừ.” Người kia gật đầu, nhận cái tên luôn, rồi xoay người bỏ đi khỏi hang, hành động nhanh gọn dứt khoát đến mức Đường Kỷ Chi còn chưa kịp nói thêm gì.

Thế là Đường Kỷ Chi chỉ đành nuốt mọi nghi vấn vào trong, lôi La Điệt lại gần đống lửa. Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người bị thương, nhìn đống vết thương chằng chịt trên người La Điệt cũng thấy bất lực.

Sau cùng, cậu quyết định ra ngoài xem sao. Men theo đường hầm đi được chừng bảy, tám mét, thì thấy bóng dáng Lam Đồng xuất hiện. Cùng lúc đó, Đường Kỷ Chi ngửi thấy một mùi kinh khủng.

Nhìn xuống, cậu thấy Lam Đồng đang kéo lê một con quái vật cỡ một mét, đầu giống chuột hamster mà thân lại như cáo, trông rất kỳ dị.

Con quái vật cổ mềm oặt, Lam Đồng nắm lấy đuôi mà kéo lê nó đi.

Đường Kỷ Chi tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đi tiếp hay quay lại, Lam Đồng lạnh lùng nói: “Vào trong đi.”

Đường Kỷ Chi: “…”

Lạnh run hơn nữa rồi.

Cuối cùng, cậu đành quay về, Lam Đồng kéo lê con quái vật chết theo sau.

Về đến hang, Lam Đồng chỉ vào đống lửa: “Qua đó ngồi yên.”

Đường Kỷ Chi suy nghĩ hai giây, rồi ngoan ngoãn làm theo.

Cậu thêm vài cành cây vào đống lửa, ngồi bên cạnh hong khô người, mắt vẫn dõi theo từng hành động của Lam Đồng.

Cậu không biết Lam Đồng định làm gì.

Nhưng cậu sắp biết rồi.

Lam Đồng dùng tay không xé đôi cái đầu con quái vật ra, như thể bổ dưa hấu, gần như chẳng tốn sức mấy.

Mí mắt Đường Kỷ Chi giật giật, nhưng trong đầu con quái vật không phải là thứ kinh khủng như cậu tưởng, mà là một đám chất nhầy trắng trắng.

Rồi Lam Đồng xé áo La Điệt ra, rút luôn nhánh cây đang ghim ở eo anh, bốc một ít đám chất trắng đó đắp lên vết thương.

Máu ngừng chảy ngay tức thì.

Lam Đồng lại lật La Điệt lại, bôi chỗ chất trắng ấy lên vết thương trên đầu.

Tuy hành động chẳng dịu dàng gì, có thể nói là khá thô bạo, nhưng làm xong, đôi mày nhăn nhó của La Điệt hình như giãn ra chút ít.

Ánh mắt Đường Kỷ Chi dừng lại trên đám chất nhầy trắng kia.

Chính thứ này đã phát huy tác dụng, Lam Đồng đang chữa trị cho La Điệt.

Nhìn cái cách anh ta xé đầu quái vật bằng tay, có thể thấy anh ta rất mạnh, và hiểu biết về quái vật cũng không ít. Thậm chí, anh ta còn biết thứ trong não con quái vật này có thể chữa lành vết thương và có thể săn được nó trong thời gian ngắn, điều đó chứng tỏ anh ta là một tay lão luyện, cực kỳ lợi hại.

Thế mà anh ta lại nói rằng mình không có tên.

Đường Kỷ Chi càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Nếu Lam Đồng có mục đích, trên người cậu và La Điệt thì có gì đáng để anh ta nhắm đến?

Còn nếu không có mục đích, chỉ đơn thuần là thấy tội nghiệp mà cứu họ, thì tại sao lại muốn cậu đặt tên cho mình? Chẳng lẽ là buồn quá nên kiếm trò tiêu khiển?

“Cởi đồ ra.” Trong lúc Đường Kỷ Chi đang mải suy nghĩ, Lam Đồng không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào.

Đường Kỷ Chi sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên từ chỗ ngồi dưới đất, chợt nhận ra Lam Đồng rất cao, cao hơn cả La Điệt một chút, nhưng không phải kiểu to con vạm vỡ. Cơ bắp săn chắc để lộ ra ngoài, từng múi đều hoàn mỹ, khiến ai nhìn vào cũng phải tấm tắc.

Rất đẹp. Đẹp nhưng không mềm mại, quyến rũ mà chẳng lẳng lơ.

Thân hình đẹp, gương mặt đẹp, mọi thứ đều đẹp.

Cũng nhờ góc quay này mà màn hình bình luận bùng nổ: ( truyện trên app T•Y•T )

【Nửa đêm vào coi cho đỡ buồn mà không ngờ lại thấy cực phẩm thế này! Đã mắt quá!】 

【Đẹp đến mức phát bực! Mà còn là đàn ông, vậy phụ nữ chúng tôi sống sao đây?】

【Tân binh mau lao tới ôm đùi nào!!!】

【Tôi tưởng tân binh chết rồi cơ, không ngờ không chỉ sống bền mà còn gặp được cực phẩm thế này.】

【Tôi thích đề tài mới này nha, người đẹp thế này thì mong đừng chết sớm.】

【Đẹp thì đẹp thật nhưng có hơi lạnh quá không? Ánh mắt như dao vậy đó.】

Trong cái ánh mắt đó, Đường Kỷ Chi vô thức siết chặt cổ áo, còn muốn lùi lại sau nhưng cuối cùng kìm được.

Lam Đồng cau mày nhẹ một chút, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Đường Kỷ Chi nuốt khan, cực kỳ chân thành nói: “Áo của tôi anh mặc không vừa đâu.”

Đây là sự thật.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Lam Đồng to lớn hơn cậu một vòng, áo của cậu sẽ không vừa với Lam Đồng.

“Nếu anh muốn áo, tôi sẽ cố tìm một cái cho anh.” Đường Kỷ Chi cố nói cho câu này có thêm chút tự tin.

Qua một lúc lâu, Lam Đồng lạnh lùng đáp: “Ta không mặc áo.”

Đường Kỷ Chi: “…”

“Cởi đồ.” Lam Đồng lặp lại, rồi thêm một câu: “Vết thương.”

【Ha ha ha ha ha, chết cười thật! Tân binh tưởng người đẹp này định làm gì cơ đấy?】

【Thuốc thang gì, lao thẳng vào là được, tụi tui không ngại xem trực tiếp đâu hi hi.】

【Tân binh bị ngáo à? Người đẹp kêu cởi thì cởi đi, lề mề thế này còn là đàn ông không vậy?】

【Cởi mau đi!!!】

Đường Kỷ Chi hít sâu, cuối cùng cũng hiểu ý của Lam Đồng, gãi gãi mũi: “Cảm ơn, tôi tự làm được.”

Lam Đồng liếc nhìn cậu một cái, rồi đá đầu con quái vật qua. Đường Kỷ Chi quay lưng về phía Lam Đồng mà cởi áo, cậu có thể cảm nhận ánh mắt của Lam Đồng đang nhìn mình, da gà nổi lên không kiểm soát.

Bỏ qua xác quái vật, Đường Kỷ Chi lấy chút chất nhầy trắng trắng, cảm giác mát mát như kem dưỡng da, bôi lên vết thương, cảm giác mát lạnh làm dịu đi cơn đau nhức.

Thứ này có hiệu quả giảm đau.

Nhanh chóng, Đường Kỷ Chi bôi thuốc lên hết mấy vết thương, mặc áo lại, vừa cài đến nút cuối thì Lam Đồng lạnh nhạt nói thêm: “Chân.”

Đường Kỷ Chi hết cách, chẳng lẽ anh ta sợ cậu nhiễm trùng?

Thôi đành cởi quần, khóe mắt thấy Lam Đồng quay người lại.

Đùi cậu có vài vết trầy rướm máu, Đường Kỷ Chi bôi thuốc lên, rồi treo quần lên cành cây gần đống lửa để hong khô. Lúc này, có một vật gì đó rơi ra từ ống quần.

Cậu cúi xuống nhặt lên, là một mảnh mỏng màu xanh băng, vừa bằng lòng bàn tay, bề mặt trơn nhẵn, lấp lánh ánh sáng mờ, rất đẹp. Đường Kỷ Chi soi kỹ dưới ánh lửa, thấy nó hơi giống một mảnh vảy nào đó.

Lam Đồng quay lại, ánh mắt vô cảm của anh ta khiến tay Đường Kỷ Chi run lên, làm rơi mất mảnh vảy xanh băng vào đống lửa.

Một mùi hương kỳ lạ bỗng lan ra, át đi mùi tanh nhẹ của biển trong hang động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play