Nhưng mà Khương Cẩn vẫn cảm thấy thiếu người, cô hỏi mẹ Dương và mẹ mình: “Mẹ ơi dì ơi, hai người có quen ai biết trông cửa hàng không ạ? Lương mỗi ngày là sáu mươi tệ, đến ngày hai chín tháng Chạp thì đóng cửa.”
Vương Ái Hoa bây giờ đang phát sầu vì con gái, bà cũng không biết có phải con gái đã mượn gan của ông trời không mà dám lấy nhiều hàng đến như vậy.
Bây giờ nghe cô nói mỗi ngày trả sáu mươi tệ, bà càng cảm thấy đau lòng hơn. Dù lương mọi người hiện tại đã tăng nhưng lương cho đàn ông cũng không vượt quá ba mươi tệ, bà không thể chịu đựng được nữa, liền nói: “Có hai anh họ của con ở đấy, lại còn có dì Dương và Lôi Lôi, cả con với mẹ và em trai con nữa, có bảy người mà còn chưa đủ hả?”
Khương Cẩn cười nịnh nọt nhìn bà: “Nếu thêm hai người nữa thì mọi người sẽ đỡ vất vả hơn, hơn nữa tối qua dì Dương vì bảo vệ con mà bị thương, ngày mai cũng nên ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”
Cô biết, chuyện mình gặp phải cướp trên xe đã có nhiều người biết rồi, đoán chừng là không thể giấu được nữa.
Thế thì để mình nói ra luôn đi còn hơn, tránh để mẹ lo lắng.
Qua hơn nửa năm sống cùng nhau, cô thật sự cảm thấy người nhà họ Dương thực sự rất tốt. Giờ cô cũng khen ngợi dì Dương thêm vài câu, tránh để mẹ cô cứ nghĩ mãi về chuyện mình cứu mẹ con Dương gia bị rơi xuống nước lần trước, cảm thấy nhà mình có ơn với nhà họ nên muốn gả mình cho anh sinh viên Dương Quốc Phong kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT