"Cậu đang tính ngủ trong đấy hay gì, có cần tôi vào giúp cậu tắm rửa mặc quần áo luôn không?"
Cả người Ngôn Khâu run lên, vội vàng tăng tốc độ trên tay:
"Không cần, xong ngay đây, cậu đi ra đi."
Kỷ Tinh Lam không tỏ ý kiến, tùy tiện nói:
"Mau lên."
Chờ đến khi Ngôn Khâu vội vàng lau người khoác áo choàng tắm bước ra thì bên ngoài đã không còn người. Lấy khăn lông lau mái tóc ướt sũng, Ngôn Khâu do dự không biết có nên sang bên đó hay không.
Nhớ tới thái độ của Kỷ Tinh Lam, hiển nhiên việc cần nói rất quan trọng. Thở dài một tiếng an ủi cho số phận bé nhỏ, Ngôn Khâu ném khăn sang một bên, hiên ngang bước sang phòng của Kỷ Tinh Lam.
Kỷ Tinh Lam mở đèn bàn, yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Khâu đang e dè đứng ngoài cửa.
Hắn nhướng cằm, ra hiệu Ngôn Khâu ngồi xuống ghế sô pha:
"Tắm xong rồi?"
Ngôn Khâu gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha đôi, tiện tay với lấy cái gối đặt lên đùi. Kỷ Tinh Lam đứng dậy, chậm rãi đi về phía cậu, nghiêng đầu sát lại gần cổ của cậu hít lấy một hơi thật sâu. Người Ngôn Khâu thoang thoảng mùi sữa tắm thơm mát, xen lẫn với chút pheromone mùi cam quýt.
"Cậu làm gì vậy?" Thấy hắn bất thình lình ghé đầu lại, Ngôn Khâu lập tức rụt cổ giơ tay đẩy hắn ra. Kỷ Tinh Lam cũng không tức giận, trong mắt ánh lên điểm không rõ ý vị, quay đầu đi đến ngăn tủ phía bên kia.
Bởi vì ngâm mình thời gian dài trong phòng tắm, môi Ngôn Khâu đỏ tươi ướŧ áŧ, hai gò má ửng hồng do thiếu dưỡng khí. Mái tóc mới khô một nửa thi thoảng vẫn nhỏ nước, vạt áo phía trước cũng sắp bị những giọt nước ấy nhuộm ướt rồi.
Kỷ Tinh Lam lục lọi một hồi, ném phong thư các thứ sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra thứ gì đó, hắn quay đầu ra hiệu cho Ngôn Khâu:
"Đưa tay ra."
Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Kỷ Tinh Lam khiến Ngôn Khâu đoán không ra hắn đang suy tính điều gì, càng vậy Ngôn Khâu lại càng thêm chột dạ.
Ngôn Khâu cắn răng, chậm rãi giơ tay ra, nhìn Kỷ Tinh Lam đi về phía mình, sau đó - quỳ xuống….
Ngôn Khâu giật mình, đơ người nhìn Kỷ Tinh Lam đang quỳ một gối trước mặt cậu, từ trên nhìn xuống chỉ có thể thấy được mái tóc vàng cùng chiếc khuyên tai bên trái. Kỷ Tinh Lam không cảm thấy có gì không ổn, hắn tự nhiên nắm lấy cổ tay cậu, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng xắn từng đoạn tay áo của cậu lên, một vết đỏ tím nổi bật trên cổ tay bị lộ ra dưới ánh đèn.
Ngôn Khâu cũng cúi đầu nhìn từng động tác của Kỷ Tinh Lam, vừa rồi nhìn thấy vết bầm này cậu cũng thấy bình thường không đau chút nào, chỉ cảm thán da thịt Omega quá mảnh mai.
Nhưng khi Kỷ Tinh Lam dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm, cậu vẫn giả vờ đau đớn, cau mày "hừ" một tiếng. Gì chứ, cậu hiện tại đang là Omega mong manh yếu ớt đó.
Hàng mi mảnh dài của thiếu niên rũ xuống, phía đuôi mắt còn dính chút sương, như thể mới bị ai đó bắt nạt đến phát khóc. Quả nhiên trong mắt Kỷ Tinh Lam xuất hiện biểu tình thương tiếc, động tác trên tay cũng nhẹ đi ba phần.
Ngôn Khâu rũ mắt nhìn người đang quỳ trước mặt, trộm cười lạnh trong lòng.
Ha, bây giờ mới thấy đau lòng à? Là ai lúc trước túm chặt cho cố vậy?
Kỷ Tinh Lam cầm một chiếc bình nhỏ, nhúng tăm bông vào thuốc rồi cẩn thận bôi lên vết thương, sau lại lấy miếng băng gạc cắt ra thành dải quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của cậu.
Thuốc mỡ bôi lên mát mát dễ chịu, nhưng để một lúc lại thấy hơi nóng. Kỷ Tinh Lam nắm lấy tay còn lại và lập lại hành động tương tự, bôi thuốc quấn gạc từng bước gọn gàng nhanh chóng. Làm xong tất cả, hắn buông cổ tay Ngôn Khâu đứng lên.
Nhìn hai vòng gạc trắng trên cổ tay, Ngôn Khâu cảm thấy hơi khó chịu.
Thái độ này của Kỷ Tinh Lam khiến cậu luôn có cảm giác như chồn tới nhà gà chúc tết, nhìn đâu cũng không thấy tốt lành.
Nhưng dù sao cũng đã được người ta chăm sóc, Ngôn Khâu gượng cười nói:
"Tôi không ngờ Kỷ thiếu gia còn biết chăm sóc người khác nữa, haha…"
"Ít lắm."
Kỷ Tinh Lam cất bình thuốc đi, Ngôn Khâu không khỏi nhìn với theo những ngón tay thon dài kia:
"Vì cậu là vị hôn thê của tôi, dù sao cũng nên đối xử tốt một chút."
Ngôn Khâu không vui bĩu môi:
"Cậu chơi chưa đủ sao? Chơi đủ rồi thì mau đi nói với mẹ cậu rằng chúng ta không thể kết hôn nữa có được không?"
"Ai nói không thể kết?"
Kỷ Tinh Lam nhướng mày:
"Làm Omega của tôi không phải rất tốt à?"
Bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của hắn, trái tim Ngôn Khâu run rẩy, trong lòng thầm rủa xả một hồi, quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.
"Tốt cái đầu cậu, mau đi nói với mẹ cậu, tôi không thể lấy cậu." Ngôn Khâu giả vờ tức giận.
Kỷ Tinh Lam ung dung thư thả bước tới, giơ tay kéo rèm che khuất, chặn lại ánh đèn đường toán loạn và ánh trăng sáng bên ngoài.
"Không thể, em nhất định phải gả cho tôi." Trong giọng điệu dịu dàng lộ ra khẳng định điều này đã được quyết định, không thể chối cãi.
Vừa nói, hắn vừa đi đến trước mặt Ngôn Khâu, một tay chống phía sau lưng ghế của cậu, từ từ khom người xuống.
Ngôn Khâu giật mình rụt người lại, trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đưa tay nâng cằm cậu lên, quyến luyến đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Ngôn Khâu sững người.
Aaaa, Kỷ Tinh Lam sao lại hôn cậu nữa vậy!!! Phạm luật!!!!!
"Chúng ta phải kết hôn."
Đôi mắt thiếu niên tóc vàng sáng lấp lánh, nơi đáy mắt sâu thăm thẳm đó là ham muốn chiếm hữu đáng sợ cùng sự khát khao tình yêu đến tuyệt vọng. Ngôn Khâu hoảng hốt, thẩm nhủ có lẽ bản thân đã nhìn nhầm rồi…
Hắn dễ như trở bàn tay đẩy Ngôn Khâu ngã xuống sô pha, sau đó nhấc đầu gối trực tiếp đè chặt lên cặp chân dài bên cạnh, duỗi tay vén áo sơ mi của cậu lên.
Trong ánh mắt mờ mịt của Ngôn Khâu, thiếu niên tóc vàng phủ bàn tay ấm áp lên trên bụng cậu, cười xấu xa nói:
"Chỗ này có con của tôi, chẳng lẽ chuyện này em cũng quên rồi?"
Kỷ Tinh Lam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nhưng Ngôn Khâu lại như sét đánh giữa trời quang.
Ngôn Khâu gần như trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, nhưng lúc này cậu thật sự có cảm giác bụng nhỏ khó chịu dị thường.
Đệt!!!
Đôi cẩu nam nam đã làm cái gì rồi!!!
Ngôn Khâu hoang mang lắc đầu:
“Không thể mà, không có khả năng! Cậu đừng có mà lừa tôi!”
“Sao tôi phải lừa cậu?” Kỷ Tinh Lam khẽ nhíu mày, có vẻ khá thành thật. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể chỉ đang trình bày một vấn đề đơn giản và phổ biến như ăn và ngủ.
Bàn tay giấu trong tay áo run nhè nhẹ, khoé mắt rưng rưng nhưng vẫn cố trừng hắn:
“Không phải cậu không thích Tiểu… Không, không thích tôi sao? Làm sao mà tôi có thai được chứ?”
“Chậc, cùng ngủ trên một cái giường thôi mà, bắt buộc phải thích thì mới làm được à?” Kỷ Tinh Lam ác ý nói, hắn còn cố tình giơ tay vuốt tóc, triệt để diễn ra vẻ phong lưu đa tình.
Từ trước đến nay, chỉ có Ngôn Khâu đi rải đào hoa người khác, không nghĩ tới có một ngày mình bị rải đào hoa ngược lại. Cậu nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được, nghiến răng cố nén giận nói:
“Cậu đúng là một thằng khốn mà.”
Nghe vậy, Kỷ Tinh Lam cười cười, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Khâu. Chiếc ghế sô pha mang thêm trọng lượng của một Alpha, đột nhiên lún xuống một khoảng lớn, trọng tâm của Ngôn Khâu không ổn định, thiếu chút nữa ngã vào lồng ngực hắn.
Thiếu niên tóc vàng đỡ lấy bờ vai cậu, liếc thấy vành tai hồng hồng không nhịn được nghiêng người thổi khí vào tai Ngôn Khâu:
“Haha, giờ cậu mới biết sao?”
Nhìn Ngôn Khâu càng sốt ruột, Kỷ Tinh Lam lại càng thấy vui vẻ.
Thấy Ngôn Khâu bắt đầu không kiên nhẫn lạnh mặt, hắn mới thôi đùa giỡn.
Kỷ Tinh Lam nở một nụ cười trong sáng vô hại, trong không gian mờ ảo, hàng lông mi dài như nhuốm màu ảo diệu vô thực:
“Đùa chút thôi, tôi thích Tiểu Khâu nhất mà.”
Nghe được những lời này, Ngôn Khâu biết rõ đó là lời nói dối. Giống như nuốt phải miếng mật có độc, sự ngọt ngào ấy làm anh lạnh người.
Không ai có thể cưỡng lại được thiếu niên sở hữu gương mặt như hoạ làm nũng nói lời “thích” cả. Ngay cả khi bản chất của người đó là một con quỷ.
So với việc thích mình, cậu càng có xu hướng tin rằng câu phía trước mới là thật lòng. Cậu suy sụp nói:
“Mặc kệ, dù sao tôi cũng không tin lời cậu.”
Kỷ Tinh Lam ngả người ra sau, đôi chân dài không có chỗ duỗi thẳng đành hơi co lại, giống như giải thích mà người cố tình không hiểu, mệt mỏi “chậc chậc” tỏ vẻ ngao ngán:
“Omega đã có người bên gối có thai không phải rất bình thường à? Cậu có muốn xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình không?”
Nói xong, Kỷ Tinh Lam rút ra một bản báo cáo được gấp gọn dưới ngăn bàn.
“Đây là kết quả khám sau khi cậu ngã từ trên cửa sổ xuống.”
Kỷ Tinh Lam có chút trách móc nói:
“Đã mang thai rồi sao còn không cẩn thận như thế chứ? May là đứa nhỏ không có vấn đề gì.”
Mặc dù người trước mặt đang nói rất thuyết phục, nhưng trong lòng Ngôn Khâu vẫn có sự ngờ vực sâu sắc.
Nếu như Kỷ Tinh Lam cố ý muốn lừa cậu, vậy thì việc làm giả những thứ này dễ như trở bàn tay. Nhưng cho dù có nghĩ như nào thì Kỷ Tinh Lam dường như không cần thiết phải làm vậy, đâu có lý do gì đâu chứ?
Lừa cậu mang thai để làm gì? Hắn muốn chịu trách nhiệm với nguyên thân đến thế à?
Ngôn Khâu rũ mắt, tay cầm bản báo cáo run lên:
“Tôi không tin.”
Kỷ Tinh Lam để ý thấy cảm xúc của cậu không ổn, vuốt ve sống lưng cứng còng của cậu, vừa đánh vừa xoa nhỏ giọng tỉ tê:
“Không sao cả, tôi biết cậu không nhớ rõ. Mẹ tôi tạm thời cũng chưa biết cậu đang mang thai, tôi có nên nói cho bà ấy biết không? Bà ấy vẫn luôn yêu quý cậu, cũng mong có cháu bế bồng, nếu bà ấy biết nhất định sẽ càng hối thúc chúng ta kết hôn…”
“Không được đâu.”
Ngôn Khâu nuốt nước miếng, gian nan nói:
“Đừng nói cho bà ấy biết.”
Nếu Kỷ phu nhân chưa biết, chắc vẫn sẽ còn cơ hội để cứu vãn. Bỏ đứa bé hoặc sinh nó ra, cậu nhẫn nhịn chịu đựng một thời gian, chỉ cần không gả cho Kỷ Tinh Lam, như vậy tất thảy đều tốt.
“Nếu như không muốn mẹ tôi biết, ngày mai tôi sẽ gọi bác sĩ đến nhà kiểm tra cho cậu.” Kỷ Tinh Lam nói.
Ngôn Khâu ngả đầu về phía sau, nhắm mắt lại. Cả ngày nay cậu chịu đả kích thật sự quá lớn rồi.
Một lúc sau, cậu mới mệt mỏi thốt ra một chữ:
“Được.”
Tuy rằng tạm thời thoả hiệp, nhưng thực tế mà nói thì thái độ của Ngôn Khâu vẫn như cũ không tin.
Không phải cậu cảm thấy Kỷ Tinh Lam sẽ cố ý lừa mình, dùng cái này để ép cậu gả cho hắn. Kỷ Tinh Lam rõ ràng như thái độ ban đầu chắc chắn là không thích nguyên thân, vậy căn bản lừa gạt là không có khả năng.
Suy cho cùng, cậu chỉ là không thể chấp nhận được sự thật rằng mình có thể mang thai, cứ thấy sai sai thế nào.
Cậu đường đường là một Alpha chính trực đang trong độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, bỗng nhiên trở thành vị hôn thê Omega của đối thủ, lại còn mang thai…. Đây là sao??
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác…
“Đã muộn rồi, ngủ thôi.” Kỷ Tinh Lam nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm.
Ngôn Khâu gật đầu, cõi lòng đầy tâm sự đang định đi ra cửa, đột nhiên cánh tay bị người nắm lấy, kéo ngược trở về ném lên giường.
“Cậu muốn đi đâu?”
Ngôn Khâu lún người nằm trên chiếc giường mềm mại, bị ánh sáng từ đèn trên trần nhà chiếu không mở được mắt. Chờ thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn thấy Kỷ Tinh Lam đứng ở đầu giường, chậm rãi cởi áo khoác.
CMN…
Ngôn Khâu thầm mắng một tiếng, vừa lăn vừa bò chui vào góc tường, hơi co rúm lại.
Thấy cậu lo lắng, Kỷ Tinh Lam không nhịn được cười thành tiếng:
“Cậu sợ tôi làm cái gì? Sợ tôi ăn thịt cậu sao?”
Nói xong, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, treo áo khoác lên, mở đèn vào phòng tắm.
Ngôn Khâu run bần bật ôm chặt chăn, nghe được tiếng nước “ào ào” truyền ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên là tên kia không ăn thịt người, nhưng hắn sẽ làm Omega mang thai, cái này mới đáng sợ nè.
Ngôn Khâu nằm trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại, cả người được bao bọc trong sự ấm áp, thần kinh căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Bây giờ cậu chẳng còn muốn suy nghĩ điều gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Ngay khi cậu mơ mơ sắp chìm vào giấc mộng, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Ngôn Khâu uể oải nâng mí mắt.
Cậu nhìn thấy thiếu niên tóc vàng khoác áo tắm dài đứng ngay cửa, đèn phòng ngủ đã được tắt, hắn đứng ngược sáng hắt lên mái tóc chưa khô hẳn cùng một thân mang hơi nước mờ ảo. Chiếc áo choàng tắm ngắn cũn kia căn bản chẳng che được đôi chân dài tỉ lệ hoàn hảo kia, mỗi bước đi chẳng hề che dấu mà phô bày vẻ gợi cảm ấy một cách trần trụi.
Ngôn Khâu ghen tị nhìn chằm chằm vào những đường cong cơ bắp rắn chắc kia, đôi mắt muốn đỏ lên vì ghen tị.